Trung tâm của vụ nổ đương nhiên là chiếc xe Jeep của Tào Văn Tinh. Chiếc xe Jeep biến thành một đống sắt vụn méo mó trong ngọn lửa rừng rực, những mảnh vụn mang theo tàn lửa bắn ra khắp nơi, đập vào số ô tô còn lại khiến ngọn lửa lại bùng lên thêm lần nữa. Trong chốc lát, bãi đỗ xe đã biến thành địa ngục của lửa và khói.
Lúc này ông tài xế xe buýt sợ đến mức mất hồn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giậm mạnh chân phanh, nhanh chóng đưa những hành khách còn lại rời khỏi nơi nguy hiểm, Tào Văn Tinh một tay nắm chặt lấy móc kéo, cả người mềm nhũn dựa vào hàng rào bảo vệ, nhìn về phía đám cháy càng lúc càng xa, cuối cùng gào lên thảm thiết: “Xe của tôi!”
Tống Vinh Quang an ủi vỗ vai cô, “Đừng khóc, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường mà, đến lúc đó cô mua cái mới là được.”
“Xe của tôi!” Tào Văn Tĩnh lại gào lên lần nữa, òa lên khóc.
Mãi cho đến khi đến cục công an thành phố, Tào Văn Tinh vẫn luôn ủ dột không vui. Từ Hoành hỏi cô, cô cũng chẳng để ý, Tống Vinh Quang chỉ đành nhỏ tiếng giải thích chuyện đã xảy ra trên đường cho anh ta.
Từ Hoành nghe xong, trên gương mặt bình tĩnh cũng hiện lên vẻ giận dữ, “Không ngờ cái đám ranh con đó lại ra tay nhanh thế, quả thật là coi trời bằng vung!”
Sau đó anh ta trừng mắt nhìn Tào Văn Tinh, muốn mắng cô mấy câu nhưng cuối cùng lại thôi, “Tôi đã nói với hai người rồi, chuyện lần này thực sự động đến lợi ích của quá nhiều người, phản ứng dây chuyền đằng sau nó thật sự không thể tưởng tượng tượng nổi, mà hai cô cậu là kẻ đầu têu ra chuyện này, chắc chắn sẽ có không ít kẻ muốn tống hai cô cậu xuống gặp Diêm Vương ấy.”
Khoảng tám giờ tối hôm qua, một lượng lớn phóng viên giải trí tụ tập xông vào biệt thự của Vương Khải, ngay sau đó trên các phương tiện truyền thông xuất hiện tin tức về một ngôi sao nam quan hệ tập thể. Cho dù sau này các cơ quan có liên quan đã vào cuộc, bắt buộc phía truyền thông phải im lặng nhưng nhờ đám cư dân mạng mà chuyện này đã lan ra khắp nơi.
Đến lúc chín rưỡi, phía cảnh sát mới phát giác ra vội vàng chạy đến hiện trường, xua hết đáng phóng viên đang không ngừng phản kháng, khống chế tất cả đương sự đang có mặt trong biệt thự bao gồm cả Vương Khải. Bọn họ còn tìm thấy được rất nhiều những video “nóng” của các ngôi sao nam này, trong đó có những màn biểu diễn nóng bỏng, và cả cảnh tượng “hành sự” với những người đàn ông khác.
Sau khi thẩm vấn, cảnh sát đươc biết, nhóm Vườn địa đàng này đều diễn về phương diện đồng tính. Vương Khải lợi dụng mối quan hệ của mình trong giới, liên hệ với một số ngôi sao nam có khuynh hướng đồng tính hoặc đơn thuần chỉ vì tiền tài làm khách mời đặc biệt quay video cùng với một số thành viên nòng cốt thích đàn ông, sau đó bán lại cho những thành viên nòng cốt khác với giá cao.
Sau khi chuyện này bị lộ ra, hiện tại có rất nhiều quan chức đã được xác minh là người đứng đằng sau làm ô dù bao che cho Vườn địa đàng, người có chức vụ cao nhất còn là phó trưởng phòng của một cơ quan trong khối cảnh sát, kiểm sát, tư pháp. Nhưng khi ủy ban kỷ luật tuyên bố tiến hành “song quy” với vị phó trưởng phòng này thì anh ta lại nhảy từ trên tầng mười lăm xuống, thi thể nát bét, manh mối đến đó là đứt đoạn.
Cho dù Tống Vinh Quang đã sớm đoán được vụ án Vườn địa đàng này thế nào cùng liên lụy ra rất rộng, nhưng sau khi nghe Từ Hoành nói xong, hắn mới phát hiện ra mình đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của vụ việc lần này.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến Vương Khải, kẻ vận hành hoạt động chủ yếu của Vườn Địa Đàng, chắc hẳn gã cũng nắm giữ không ít bí mật. Nếu như kẻ đứng sau bức màn đen của vụ Vườn Địa Đàng này vẫn muốn giết người diệt khẩu thì hiển nhiên người đó chính là Vương Khải rồi.
Một khi Vương Khải đã bị giết chết thì e rằng bí mật của Lý Ngọc khó mà được đưa ra ánh sáng.
Nghĩ đến đó, hắn vội vàng hỏi: “Đội trưởng Từ, vậy thì Vương Khải vẫn ổn chứ?”
Từ Hoành vừa nghe là biết hắn đang nghĩ gì, thế nên anh ta rất tự tin nói, bây giờ Vương Khải đang được vài cảnh sát trông chừng, đảm bảo sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Tống Vinh Quang nghe vậy mới yên tâm.
Sau đó Tống Vinh Quang lại lần nữa nhắc lại yêu cầu được gặp Vương Khải, sau một hồi mặc cả cuối cùng Từ Hoành cũng đồng ý cho bọn họ mười phút.
Địa điểm gặp mặt là phòng thẩm vấn ở cục công an. Qua lớp thủy tinh một mặt của phòng thẩm vấn có thể nhìn thấy Vương Khải bị còng tay ngồi trên cái ghế sắt, vẻ mặt tiều tụy.
Tống Vinh Quang chỉ vào Vương Khải, sau đó vỗ nhẹ vào đầu Tào Văn Tinh, “Vui vẻ lên nào, ít nhất cô chỉ mất một cái xe thôi, nhưng cái bọn khốn nạn này lại mất cả tự do.”
Tào Văn Tinh hất tay Tống Vinh Quang ra, cười giễu nói: “Khốn nạn, đừng có vỗ đầu tôi.”
Hai người đẩy cửa bước vào, đầu tiên Vương Khải tỏ ra kinh ngạc, sau đó liền cười lạnh với Tống Vinh Quang, “Không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại ở cái nơi quái quỷ này.” Nói rồi gã lại đưa mắt nhìn sang Tào Văn Tinh, nhạo báng nói: “Tinh Tinh, lâu rồi không gặp, nghe nói mấy năm nay em vẫn độc thân, chẳng lẽ còn chưa quên tình cũ với tôi?”
“Tôi làm sao mà chung tình với một tên gay chết tiệt được.” Tào Văn Tinh chẳng hề yếu kém phản bác lại.
Vương Khải nghe thế lập tức xù lông, gào lên, “Cô dựa vào cái gì mà coi thường tôi? Cô mới là con đàn bà ghê tởm!”
“Nếu như anh đã cảm thấy phụ nữ chúng tôi ghê tởm, tại sao còn giả vờ mình có thể yêu người khác giới?”
“Lúc mười 15 tuổi tao có người bạn trai đầu tiên, bị bố tao phát hiện ra, ông ta suýt nữa đánh chết tao. Từ đó về sau tao học được cách che giấu xu hướng giới tính của mình. Hơn nữa đám đàn bà ngu xuẩn không biết gì đau lòng vì tao, thật là một chuyện thú vị biết mấy.” Vương Khải vừa nói vừa cười u ám quái dị.
“Mày đúng là một tên biến thái!” Tống Vinh Quang không nhịn được chen vào một câu.
“Không sai, tao chính là biến thái. Thằng họ Tống kia, mày không nghĩ ra sao? Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm chính là Ngô Mỹ Huệ, lúc đầu mày để cô ta thêm mày vào, xem mày bị Lý Ngọc và Ngô Mỹ Huệ đùa cho quay vòng vòng, mà tao lại chơi bọn chúng quay vòng, vui thật ấy.”
Vương Khải khoe khoang nói với bọn họ, lúc đầu gã giả vờ đóng vai người đàn ông bị Tường Vy bỏ, đưa số Zalo của Tống Vinh Quang cho Ngô Mỹ Huệ, lừa cô ta rằng đây chính là số của chồng Tường Vy, thế mới dẫn đến một loạt chuyện xảy ra sau đó. Còn ảnh chụp của Tống Vinh Quang và Tào Văn Tinh trong nhà kho cũng chính là do gã gửi cho Lý Ngọc.
Tống Vinh Quang truy hỏi tại sao gã muốn làm như vậy, gã lại không chịu để lộ lấy nửa chữ, chỉ cười lạnh. Thấy thời gian của cuộc gặp đã qua hơn phân nửa, Tống Vinh Quang chỉ đành bỏ qua vấn đề này, quay sang hỏi mối quan hệ giữa Vương Khải và Lý Ngọc hồi còn đại học.
“Ồ, mày hỏi cái này à. Đầu tiên tao khẳng định tao và con ả đó không có quan hệ gì cả, tao chỉ có hứng thú với đàn ông thôi, tao thấy mày cũng không tồi đâu.” Vương Khải vừa nói vừa nheo mắt đánh giá Tống Vinh Quang, khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên.
“Thật ra tao tìm cô ta là cũng có mục đích, tao quen một đạo diễn nhỏ muốn quay một bộ phim nóng để đưa ra quốc tế tham dự giải thưởng, ông ta hỏi tao có biết ai phù hợp với vai nữ chính không. Tao cảm thấy vợ mày không tồi liền hỏi cô ta có muốn tham gia không. Kết quả là lúc tao vừa cho vợ mày xem tài liệu thật thì cô ta đã xông vào làm ầm ĩ.” Vương Khải tức giận dẩu môi với Tào Văn Tinh.
“Sau đó cô ấy đồng ý?” Tống Vinh Quang siết chặt nắm đấm, tim hắn suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
“Đồng ý chứ, có điều sau này tiền đầu tư có chút vấn đề, bộ phim đó cũng không thực hiện được, cát-xê cũng đi theo dòng nước, vợ mày cũng bị người ta chơi miễn phí. Ha ha, ha ha.”