• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21

Tào Văn Tinh đang uống nước, nghe thấy câu này, bị sặc ho khan khù khụ. “Anh có cần nói thẳng như vậy không?”

“Tôi nói vậy cũng là đang chuẩn bị tâm lý cho chính mình mà thôi, tránh việc đến lúc đó không chịu nổi đả kích.” Tống Vinh Quang cười khổ một tiếng, tiếp đó ngồi hồi tưởng lại những chuyện năm đó.

Ba năm trước, Tống Vinh Quang vẫn là một phiên dịch viên tự do, chủ yếu dịch một số tác phẩm văn học, hơn nữa lại là người mới, thu nhập rất thấp. Còn Lý Ngọc tuy là cũng mới làm, nhưng vì người đẹp tiếng hay nên nhận được sự yêu mến của lãnh đạo và các thính giả.

Kì thực rất nhiều người không tin, năm đó Lý Ngọc chủ động tỏ tình với Tống Vinh Quang, ngay cả việc kết hôn cũng là do Lý Ngọc chủ động đề xuất. Hắn cũng từng nghĩ, điều kiện của Lý Ngọc tốt như thế, sao có thể dành trọn tình cảm cho mỗi mình hắn được? Vì thế, hắn từng hỏi Lý Ngọc, nhưng đáp án chỉ có một chữ: yêu.

“Cô Tào, cô cũng là một người phụ nữ ưu tú trên mọi mặt. Cô nói thật xem, mấy mỹ nữ đỉnh cao như các cô có thể yêu một tên tép riu không có thứ gì trong tay không?” Hắn đưa tay chỉ vào mặt mình. “Hoặc là nói vì yêu mà lựa chọn chung sống với một tên tép riu ấy.”

Tào Văn Tinh mỉm cười. “Anh Tống à, anh không cần thiết phải nói mình kinh khủng đến vậy, tuy nhiên tôi cũng nói thật lòng nhé, thoạt nhìn anh là một người rất bình thường, thường thì phụ nữ sẽ không chú ý đến anh. Nếu đã không chú ý thì không thể phát triển tình yêu được. Với lại chuyện kia của Vương Khải khiến tôi cảm thấy Lý Ngọc không giống một người vì yêu mà dám bất chấp tất cả đâu.”

“Chắc là vậy.” Tống Vinh Quang từ chối cho ý kiến. “Đúng rồi, bước tiếp theo cô tính sao? Tôi phải đi tìm Ngô Mỹ Huệ hỏi tình hình mới được.”

“Mục tiêu của tôi đương nhiên là giống với anh rồi, đừng quên là gần đây tôi đang điều tra manh mối của Vườn địa đàng.” Tào Văn Tinh khua khoắng nắm đấm trong không trung, “Tôi còn hy vọng dựa vào vụ này để đoạt được giải Pulitzer nữa đấy.”

Hai người bàn bạc một hồi, quyết định trước tiên không tiếp xúc trực tiếp với Ngô Mỹ Huệ, dù gì cô ta đã bị Lý Ngọc đưa ra làm cái bia để nói dối, lại còn có mối quan hệ không rõ ràng với Vườn địa đàng, hiển nhiên cô ta là người có tố chất tâm lý vô cùng tốt. Trước khi không nắm được nhược điểm của cô ta thì sẽ không thể lấy được thông tin nào có ích từ miệng cô ta.

Nói đến nhược điểm, việc đầu tiên Tống Vinh Quang nghĩ tới chính là sự kiện Ngô Mỹ Huệ tự sát vài ngày trước. Dù rằng hắn chỉ từng gặp người phụ nữ này một lần, nhưng chia tay chưa đến hai ngày đã có thể lăn lộn trên giường với người đàn ông mới, hơn nữa còn không đóng cửa phòng ngủ, thì cũng đủ để hắn nhìn ra hành vi phóng đãng của cô ta rồi. Nếu nói cô ta vì thất tình nên tự sát thì tính khả thi là tương đối nhỏ.

Vì vậy, tối hôm đó Ngô Mỹ Huệ đã làm gì sẽ là nút mở của vấn đề.

Bọn họ quay về thành phố L, thông qua nhiều lần nghe ngóng, cuối cùng cũng tìm ra nơi ở của Ngô Mỹ Huệ. Đó là một khu chung cư xanh mướt, tựa như một khu rừng trong thành phố vậy.

Đầu tiên bọn họ đến phòng quản lý nghiệp vụ. Tào Văn Tinh bảo Tống Vinh Quang chờ ngoài cửa, còn cô thì vào thương lượng với nhân viên quản lý. Tống Vinh Quang không biết cô ấy định làm gì nhưng vẫn làm theo.

Trong phòng quản lý nghiệp vụ chỉ có một cậu trai trẻ đang trực ban, tuổi tác đoán chừng cũng chỉ hơn hai mươi, mặt mũi đầy mụn trứng cá. Cậu ta nhìn thấy Tào Văn Tinh đi vào, ánh mắt lập tức đờ đẫn, Iphone7 plus mới mua trong tay cũng rớt xuống, rơi cộp một cái xuống bàn.

“Xin... xin chào người đẹp, cho hỏi cô có... có chuyện gì?” Cậu thanh niên lúng túng đứng dậy.

“Xin chào, tôi là phóng viên của tòa soạn báo xxxx Tào Văn Tinh, đây là thẻ phóng viên của tôi.” Tào Văn Tinh rút thẻ phóng viên trong túi áo ra, duỗi tay đưa đến trước mặt cậu ta.

Cậu thanh niên cũng cuống quýt đưa tay ra, muốn bắt tay với Tào Văn Tinh, nhưng tay mới đưa ra được một nửa lại rụt lại, lau vài cái lên quần áo rồi mới bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tào Văn Tinh, đong đưa hai lần.

“Tào mĩ nữ, à, phóng viên Tào, xin hỏi cô có việc gì? Tôi sẵn sàng giúp cô hết sức mình.”

“Ừm, là như này.” Tào Văn Tinh rất bình tĩnh thu tay về. “Gần đây tôi đang điều tra manh mối của một tin tức thời sự, có thông tin nói một nữ chủ hộ sống ở tòa 06 khu các anh chính là người có liên quan. Cô ta lợi dụng danh nghĩa thân thiết đi lừa đảo rất nhiều lần, số tiền đã lên đến hơn ba tỷ đồng. Để xác nhận hành tung của cô ta, tôi muốn xem lại video của camera giám sát tòa nhà 06, tôi cam đoan chỉ xem thôi, tuyệt đối không ghi âm chụp hình. Xin hỏi anh có thể giúp tôi được không?”

“Cái này... không dễ cho lắm, không đúng quy định.” Cậu thanh niên giơ tay xoa xoa đầu, phiền não nói.

“Tôi đảm bảo chỉ xem một chút thôi, chắc chắn không ghi âm chụp hình, việc này cũng là để bảo vệ an ninh xã hội thôi mà. Anh trai anh thử nghĩ xem, những người bị hại kia cũng thật thà chất phác như anh vậy, vậy mà lại bị cô ta lừa hết tiền mồ hôi nước mắt. Những kẻ lợi dụng tình cảm để đi lừa đảo như vậy thì phải nhanh chóng tóm được chứng cứ của cô ta, bắt cô ta chịu sự trừng phạt của pháp luật, anh nói đúng không?”

“Đúng rồi, đúng rồi, vậy cô bảo cảnh sát qua đây xem đi, mình tôi ở đây thật sự không tiện lắm.” Cậu thanh niên tiếp tục gãi đầu, mặt nhăn nhó, trán cũng toát mồ hồi.

Tào Văn Tinh không nản lòng, kiên trì thuyết phục, cuối cùng cậu thanh niên kia cũng đồng ý với yêu cầu của cô ấy. Vì vậy, Tào Văn Tinh lén lút ra dấu thành công với Tống Vinh Quang ngoài cửa, gọi hắn qua cùng kiểm tra băng ghi hình.

Tống Vinh Quang cố nén biểu cảm dở khóc dở cười lại, đi vào phòng làm việc của bộ phận quản lý nghiệp vụ, Tào Văn Tinh chỉ vào Tống Vinh Quang nói đây là đồng nghiệp của mình, cậu thanh niên kia cũng tin.

Hai người đi đến trước máy tính, Tống Vinh Quang nói nhỏ với Tào Văn Tinh một câu: “Thật không ngờ, người đẹp nói xạo siêu thật đấy?”

Tào Văn Tinh không nói gì, chỉ cười đắc ý với hắn.

Tiếp sau đó, hai người bắt đầu kiểm tra băng ghi hình. Ngày Ngô Mỹ Huệ tự sát là buổi tối bảy ngày trước, hai người họ bắt đầu xem từ năm giờ chiều ngày hôm đó.

Thời điểm năm giờ ba mươi phút, cửa tòa nhà xuất hiện bóng dáng Lý Ngọc và Vương Khải. Lý Ngọc dùng bộ đàm cạnh cửa nói vài câu, sau đó cửa mở ra, bọn họ đi vào trong.

Băng ghi hình tiếp tục tua nhanh, thời điểm năm giờ bốn mươi bảy phút, cửa lại mở ra một lần nữa, Lý Ngọc, Vương Khải và Ngô Mỹ Huệ ba người cười nói ra khỏi tòa nhà, cuối cùng biến mất khỏi phạm vi quan sát của camera.

Tào Văn Tinh quay đầu nhìn Tống Vinh Quang một cái, thấy gương mặt không cảm xúc của hắn, nhưng bàn tay hắn nắm chặt, các khớp xương ngón tay đã hiện lên màu trắng bệch. Cô lo lắng hỏi một câu có muốn tiếp tục xem tiếp không, Tống Vinh Quang không trả lời, kiên định gật đầu.

Vì vậy băng ghi hình lại tiếp tục được tua nhanh, cho đến hai rưỡi đêm, mới nhìn thấy Ngô Mỹ Huệ say bí tỉ xuất hiện một mình trong camera. Cô ta móc chìa khóa từ trong túi đeo, đâm trượt chìa khóa mấy lần mới cắm được chìa khá vào, vặn chốt cửa, lắc lắc lư lư đi vào tòa nhà.

Qua đoạn băng ghi hình này, chuyện đã rất rõ ràng, Lý Ngọc đã nói dối.

Tối đó không phải mấy người phụ nữ đi vào nhà của Ngô Mỹ Huệ mà là Lý Ngọc và Vương Khải, hơn thế nữa bọn họ ở trong đó hơn mười phút mới đi ra, sau đó không rõ hành tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK