Vào một buổi chiều hai ngày hôm sau, Tống Vinh Quang đang ngồi một mình trong quán cà phê Starbucks. Hắn đã hai ngày không về nhà, cũng không đi làm, bởi điều quan trọng nhất bây giờ mà hắn phải làm là tìm ra chứng cứ ngoại tình của vợ mình.
Cứ một hai phút là hắn lại nhìn ra ngoài cửa một lần. Hôm nay hắn hẹn gặp Ngô Mỹ Huệ ở quán cà phê này, đây chính là bước đầu tiên của kế hoạch. Chỉ là hắn không chắc chắn liệu có diễn ra thuận lợi hay không, bởi lúc nghe điện thoại cô ta không nói là sẽ đến, nhưng cũng không hề từ chối.
Nửa tiếng sau, Ngô Mỹ Huệ cuối cùng cũng tới.
Vẻ mặt cô ta cau có, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Vinh Quang thì vẻ cau có đã nâng cấp thành căm phẫn.
“Tôi rất bận, muốn nói gì thì nói luôn đi.” Cô ta ngồi đối diện với Tống Vinh Quang, suốt ruột nhìn đồng hồ.
“Cô Ngô Mỹ Huệ à, trước tiên tôi thật sự xin lỗi cô, hôm đó tôi không hề biết người phụ nữ ở trong phòng khách sạn đó là cô, tôi vẫn tưởng đó là vợ tôi.”
Hắn vừa nói vừa đưa menu trên bàn cho Ngô Mỹ Huệ, hỏi cô ta muốn uống gì, nhưng đến nhìn cô ta cũng không thèm nhìn, tức giận nói với hắn, muốn nói gì thì nói nhanh lên, chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là thấy phiền rồi.
“Được rồi, vậy tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi biết tối ngày hai mươi bảy tháng tám, cũng là cái tối mà cô định tự sát, cô đã đi KTV cùng với nhóm Lý Ngọc, tôi muốn biết trong thời gian đó vợ tôi đã ở phòng nào, và gặp ai?” Tống Vinh Quang hỏi.
Vẻ mặt Ngô Mỹ Huệ hiện lên chút khác thường, nhưng đã nhanh chóng chuyển thành tức giận. “Anh có biết là mình rất vô dụng không? Ngoài việc suốt ngày nghi ngờ vợ mình ngoại tình ra anh còn có thể làm được gì?”
“Nếu như cô ấy trong sạch thì tôi đã chẳng nghi ngờ.”
“Chẳng phải cô ấy đã nói với anh là cô ấy đi gặp hai nữ thính giả rồi sao?”
“Dù vậy nhưng tôi vẫn nghi ngờ...”
Tống Vinh Quang chưa nói xong, Ngô Mỹ Huệ đã xách túi đứng dậy quay người đi. “Vậy anh cứ nghi ngờ đi, dù sao tôi cũng nhìn thấy cô ấy gặp hai cô gái đó, anh tin không thì tùy.”
Đi được hai bước, cô ta quay đầu lại, nói thêm một câu: “Loại đàn ông suốt ngày ghen tuông như anh căn bản không xứng với người con gái tốt như Ngọc, tôi khuyên anh nên rời khỏi Ngọc đi, đừng có làm lỡ cuộc đời cô ấy.”
Tống Vinh Quang nhìn theo bóng lưng Ngô Mỹ Huệ, không nói một lời. Lúc Ngô Mỹ Huệ đang chuẩn bị ra đến cửa thì bên cạnh có một người đàn ông vội vã bước ra, không cẩn thận va phải cô, chưa kịp xin lỗi đã đi mất. Ngô Mỹ Huệ giậm chân mắng vài câu rồi đi về hướng ngược lại.
Một giờ sau, Tống Vinh Quang đi vào một cửa hàng điện thoại thì nhìn thấy Tào Văn Tinh đang chụp ảnh tự sướng. Chủ quán ngồi sau quầy, đang mải miết nghiên cứu một cái điện thoại di động. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Tống Vinh Quang cười thân thiện, ông ta chính là người đàn ông đụng phải Ngô Mỹ Huệ ở trước cửa quán cà phê.
“Có phát hiện gì không?” Tống Vinh Quang đi đến trước quầy, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đặt trên đó.
Chủ quán lắc đầu, “Bây giờ thì vẫn chưa được, tôi đang thử cách phá bỏ chức năng khóa bằng vân tay để mở khóa, lúc đó là có thể xem được nội dung bên trong.”
“Yên tâm đi, lúc ở đội ngũ lão Trương là một chuyên gia bảo mật thông tin nhất nhì đó, phá giải mật mã điện thoại chắc chắn không thành vấn đề.” Tào Văn Tinh cười nói.
“Thôi đi, nếu cấp trên mà biết tôi đang làm những việc này, chắc sẽ đánh chết tôi mất.” Lão Trương vỗ vỗ trán khổ tâm nói.
Lão Trương từng là cảnh sát, sau khi rời khỏi đội ngũ liền mở một quán điện thoại. Hôm qua, Tào Văn Tinh phải trằn trọc mãi mới liên lạc với ông ta, nhờ ông ta trộm điện thoại của Ngô Mỹ Huệ, rồi phá giải khóa điện thoại để tìm thông tin.
Lúc đầu lão Trương nhất quyết không đồng ý, nhưng lại nghĩ đến lúc bố của Tào Văn Tinh còn sống đã giúp ông ta rất nhiều, nên đành phải đồng ý, vì vậy mới đóng giả một màn như vậy ở trước quán cà phê.
Sau khi Ngô Mỹ Huệ về nhà, cảm thấy có gì đó không đúng, gần một ngày rồi mà chuông điện thoại không kêu một lần? Chẳng lẽ hết pin? Cô ta thò tay vào túi sách định lấy điện thoại ra sạc, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.
Cô ta vội vàng đổ hết đồ trong túi ra sô pha, ví tiền, đồ trang điểm, băng vệ sinh, giấy ăn, thậm chí còn một hộp bao cao su, nhưng lại không thấy điện thoại đâu.
Trán toát mồ hôi, chảy ròng ròng xuống tận đầu mũi, lúc này cô ta mới bắt đầu hoảng sợ, còn sợ hơn cả cái chết. Cô ta cố gắng nghĩ lại, rốt cuộc bị mất ở đâu. Đột nhiên cô nghĩ đến người đàn ông đụng phải mình ở trước cửa quán cà phê.
Chẳng lẽ là hắn ta lấy trộm?
Cô ta quả thực không dám nghĩ nữa, những thứ trong điện thoại một khi bị công bố ra ngoài kết cục của cô ta sẽ rất thảm, thảm hơn cả cái chết. Cô ta chỉ biết cầu nguyện tên trộm không phải là một hacker, lại càng không biết gì về những thứ trong điện thoại, chỉ là một tên trộm thông thường mà thôi.
Nhưng lúc này cô ta lại để ý đến ví tiền trên sô pha, bên trong là hơn ba mươi triệu tiền mặt vừa mới rút từ ngân hàng. Tim cô ta như ngừng đập, nếu chỉ là tên trộm bình thường, vậy sao không trộm tiền mặt mà lại là điện thoại?
Cô ta lại nghĩ, cô ta vừa ra khỏi quán cà phê thì vừa hay lại mất điện thoại, chẳng lẽ Tống Vinh Quang có liên quan đến việc này?
Cô ta càng nghĩ càng sợ, nhỡ điện thoại nằm trong tay Tống Vinh Quang thì cô ta thà tự sát còn hơn sống mà bị dày vò trong đau khổ.
Cô ta đau khổ nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, cơ thể không ngừng run lên, mặt cắt không còn giọt máu. Cuối cùng không chịu được nữa, cô ta đứng bật dậy chạy vào phòng ngủ mở tủ quần áo, lấy ra hai viên thuốc từ bình thuốc màu trắng, uống xong liền nằm bịch xuống giường.
Vài phút sau, sắc mặt dần dần hồng trở lại, cơ thể bắt đầu nóng lên. Sau đó cô ta liền xé bỏ quần áo trên người, đưa tay xuống vuốt ve phần dưới, miệng thở gấp, dâm đãng rên rỉ.
Sau khi trở lại bình thường, cô ta mới từ từ mở mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà.
Ngay sau đó liền nhớ đến một chuyện quan trọng, từ lúc phát hiện bị trộm mất điện thoại, cô ta hoàn toàn có thể tra vị trí bằng số điện thoại để tìm lại, chỉ tại cô ta quá sợ hãi mà quên mất điều này.
Cô ta còn không thèm thay lại quần áo, vội vàng đi bật máy tính. Nhưng cô ta vẫn bị muộn một bước, trên màn hình hiện lên điện thoại của bạn đã được thiết lập lại, không thể tìm ra vị trí.
Cô ta ngơ ngẩn nhìn màn hình máy tính, chỉ cảm thấy cả người như bị moi hết ruột gan, trong miệng không ngừng lầm bẩm một câu “Mất hết rồi”.
Đột nhiên điện thoại bàn reo lên, tiếng chuông không ngừng vang, giống như tiếng gọi của tử thần vậy.
Cô ta chậm chạp đi ra, nhấc máy lên nghe, chỉ nghe thấy giọng của Tống Vinh Quang ở trong điện thoại.
“Ngô Mỹ Huệ, cuộc nói chuyện lần trước không được vui vẻ lắm, tôi muốn hẹn cô ra, chúng ta nói chuyện lần nữa...”
“Nói cái gì?” Ngô Mỹ Huệ nói trong vô thức.
“Điện thoại của cô.”