Tống Vinh Quang chỉ cảm thấy ảnh chụp trong tay tựa như bàn ủi nóng bỏng, suýt nữa làm hắn không nắm được. Hắn dùng sức lực rất lớn mới cử động được cái cổ cứng đờ, nhìn về phía Lý Ngọc, chất vấn từng câu từng chữ rằng những tấm ảnh này lấy từ chỗ nào ra.
Lý Ngọc ngồi bên cạnh ông bà Tống, dùng khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt, khóc lóc nói: “Lúc trước người khác đưa ảnh chụp cho em, em còn không tin đó là anh, nghĩ thầm liệu có phải là ảnh giả đã qua photoshop rồi hay không, nhưng hiện giờ nhìn phản ứng của hai người, hiển nhiên mấy tấm ảnh này là thật. Ông xã à, em chỉ muốn hỏi anh, em có lỗi gì với anh mà anh lại đối xử với em như vậy?”
“Là ai đưa ảnh cho cô?” Tống Vinh Quang hỏi lại lần nữa, hắn chỉ cảm thấy cơn tức giận từ cổ họng trút hết ra ngoài.
“Mày quát cái gì mà quát?” Ông Tống tát một cái lên mặt Tống Vinh Quang, sau đó giật lấy ảnh trong tay hắn. Kết quả vừa nhìn xong, ông Tống càng nổi trận lôi đình, quăng liên tiếp cho hắn hai cái tát nữa, đánh đến mức hai má hắn đau rát.
“Mày quỳ xuống cho tao!” Ông Tống vừa mắng chửi, vừa túm cái chổi trong góc phòng khách, muốn đánh Tống Vinh Quang.
Cuối cùng, Tống Vinh Quang dưới sự đuổi đánh của ông Tống và sự lôi kéo của Tào Văn Tinh chạy ra khỏi nhà. Sau khi hai người ngồi vào trong xe, cô nhìn dáng vẻ chật vật của Tống Vinh Quang, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Anh nói xem sau này bố anh biết bộ mặt thật của Lý Ngọc rồi thì có xin lỗi anh không?”
“Không đâu, ông ấy cả đời này chưa từng nói xin lỗi bao giờ.” Tống Vinh Quang nhìn thấy tay trái cô sưng đỏ một mảng, biết đó là kết quả của việc ông Tống dùng chổi đánh. “Việc này, thật sự xin lỗi cô, liên lụy cả cô bị thương.”
Tào Văn Tinh lấy ngón tay ấn xuống chỗ cánh tay sưng đỏ, hít một hơi. “May là không đánh vào mặt, nếu không tôi chắc chắn sẽ liều mạng với bố anh.”
Tống Vinh Quang chỉ biết cười khổ ngại ngùng.
“Anh nói xem người đưa ảnh cho cô ta là ai?” Lúc hỏi câu này, Tào Văn Tinh cúi đầu khởi động xe, nhằm che đi gương mặt đang ửng hồng.
“Cô ta nhất định không nói thì làm sao tôi biết được.” Tống Vinh Quang buồn bực đấm lên đùi một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. “Sao tôi cứ cảm thấy chuyện này có người điều khiển, còn chúng ta chính là diễn viên trên đài.”
“Ban ngày ban mặt đừng nói mấy lời đáng sợ thế chứ, tôi thấy anh cứ nghĩ đến chuyện Vườn địa đàng đến phát điên rồi.” Tào Văn Tinh cười khẽ một tiếng, ngay sau đó lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
“Có lẽ thế.” Tống Vinh Quang cũng cảm thấy suy nghĩ này có chút hoang đường, xấu hổ cười.
“Vậy anh có nghĩ mấy lời Lý Ngọc nói hôm nay là thật không?” Tào Văn Tinh hỏi.
Hắn biết Tào Văn Tinh đang nói đến hướng đi trong đêm tuần trước của Lý Ngọc, hắn cúi đầu suy ngẫm một hồi, lại lắc đầu. “Nếu cô ta nói bình tĩnh đến vậy, tôi đoán tám phần là thật, hơn nữa cũng không chỉ có ba người bọn họ ở đó, tôi cứ cảm thấy cô ta chắc chắn còn đang giấu diếm cái gì đó.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ giống anh, để đảm bảo hơn, chúng ta vẫn nên đến quán cơm và KTV cô ta nói hỏi thử xem.” Tào Văn Tinh lái chiếc Jeep ra khỏi khu chung cư, hòa vào dòng xe cộ chen chúc. “Tóm lại, tôi linh tính nút thắt của vấn đề vẫn nằm ở chỗ Ngô Mỹ Huệ.”
Bọn họ đi tới quán cơm theo lời Lý Ngọc nói, đưa ra yêu cầu xem băng ghi hình, lúc đầu chủ quán cũng không đồng ý, thậm chí còn muốn đuổi bọn họ đi. Nhưng Tào Văn Tinh chỉ ra vài điểm vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy trong quán cơm, còn muốn đi lên khiếu nại với phòng ban có liên quan, chủ quán lúc này mới nhượng bộ.
Bọn họ thấy trong băng ghi hình, tầm lúc hơn sáu giờ vài phút, ba người Lý Ngọc đi vào quán cơm, một lát sau lại có thêm hai cô gái trẻ tuổi đi vào, đúng là hai cô chị em thân thiết Lý Ngọc nói đến. Tống Vinh Quang từng nhìn thấy các cô ấy trong hội bạn bè của Ngô Mỹ Huệ.
Điều này hoàn toàn trùng khớp với những điều Lý Ngọc nói, chỉ có điều khi Ngô Mỹ Huệ đi vào quán cơm, trên mặt lại mang theo nụ cười vui vẻ, không hề giống người có ý định tự sát.
Kế tiếp, bọn họ đi đến KTV, dùng biện pháp tương tự để xem băng ghi hình.
Băng ghi hình chia thành hai phần, một phần là băng ghi hình đại sảnh KTV, phần còn lại là trên hành lang chỗ vào phòng riêng. Toàn bộ băng ghi hình của đại sảnh đều bình thường, tuy nhiên băng ghi hình trên hành lang lại có một điểm đáng ngờ.
Vốn hành lang có ba camera, có thể quay toàn cảnh hành lang, nhưng cái camera gần sát cầu thang thoát hiểm lại bị hỏng. Trùng hợp là lúc tám giờ hai mươi, Lý Ngọc một mình đi khỏi phòng, đi đến chỗ gần cầu thang thoát hiểm camera không quay tới. Một tiếng rưỡi sau, cô ta mới quay trở về phòng, trong lúc đó không phát hiện cô ta xuống tầng dưới.
Mặt khác, lúc 9 giờ rưỡi, Ngô Mỹ Huệ cũng rời khỏi phòng riêng một lần, cũng đi đến đoạn hành lang không được quay tới kia, nhưng chưa đến một phút đồng hồ đã quay về phòng.
Mà trong khoảng thời gian này lại đúng là khoảng thời gian livestream cảnh kích tình kia.
Tống Vinh Quang nghi ngờ Lý Ngọc lợi dụng khoảng thời gian này lén đi đến phòng khác hoàn thành phần lên sóng. Hắn dò hỏi nhân viên làm trong KTV, trong mấy phòng bao không có camera giám sát thì có những người nào, đáng tiếc là bọn họ cũng không rõ lắm.
Hắn không hết hy vọng, lại kiểm tra toàn bộ dáng vẻ các khách nam ra vào tối hôm ấy, kết quả là vẫn không thu được bất cứ manh mối nào.
Trừ việc này ra, toàn bộ sự việc còn có một điểm đáng ngờ khác. Mười một giờ bốn mươi phút mấy người Lý Ngọc rời khỏi KTV, nhưng Lý Ngọc một giờ mười phút mới về đến nhà. Căn cứ theo cách nói của Lý Ngọc, sau khi ra khỏi KTV, cô ta lập tức trở về nhà, nhưng mà từ KTV về đến nhà cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Tống Vinh Quang nhớ tới vết bớt đen trên mông cô gái che mặt, cùng với hình xăm con bướm màu đen trên mông Lý Ngọc. Trước đó hắn từng đoán rằng sau khi Lý Ngọc kết thúc livestream kích tình xong liền đi xăm hình, lấy hình xăm này che đi vết bớt đen. Năm mươi phút Lý Ngọc ra ngoài đường này, cũng đủ để xăm hình rồi.
Sau khi rời khỏi KTV, hắn gọi điện thoại cho Lý Ngọc, nói ra hai điểm đáng ngờ này. “Đừng tưởng rằng cô có bố mẹ chống lưng thì tôi không dám ly hôn với cô, nếu cô không giải thích được thì ngay ngày mai chúng ta ra tòa đi.” Tống Vinh Quang rít vào điện thoại.
“Ông xã ơi anh đừng như vậy, anh nghe em nói.” Giọng Lý Ngọc vẫn nhẹ nhàng mềm mỏng, cứ như không mang theo chút tức giận nào. “Buổi tối hôm đó, cũng có hai thính giả ở KTV, sau khi em biết, thì qua đó ngồi với họ một chút. Còn lúc trên đường về taxi có chút vấn đề, tài xế sửa mãi mới xong nên em mới về muộn chút.”
“Xe hỏng, đến cái cớ này cô cũng nghĩ ra à, chẳng lẽ cô không biết đổi xe à?”
“Lúc ấy đã khuya, không gọi được xe khác. Nếu ông xã không tin lời em, em có thể cho anh số điện thoại của hai thính giả và tài xế kia, cũng may em có lưu số điện thoại.” Nói xong, cô ta liền gửi số di động của ba người qua Zalo của Tống Vinh Quang.
Tống Vinh Quang liên hệ với bọn họ, kết quả tất cả đều giống hệt lý do của Lý Ngọc đã nói, nhưng mà điều này lại làm cho sự nghi ngờ của hắn không giảm xuống mà còn tăng lên, bởi vì giống như bọn họ đã tập luyện trước với nhau vậy, không thể không hoài nghi Lý Ngọc có mua chuộc bọn họ rồi hay không.
Mọi chuyện cứ đi theo một vòng tròn rồi lại về tới điểm xuất phát, Tống Vinh Quang cảm thấy mình như con khỉ Tôn Hành Giả trong bàn tay Phật Tổ Như Lai, còn Lý Ngọc chính là Phật Tổ, bất luận hắn phá vây thế nào vẫn không thể thoát khỏi lời nói dối Lý Ngọc bịa đặt tỉ mỉ.
Nhìn mặt Tống Vinh Quang như chết cha chết mẹ, Tào Văn Tinh an ủi vỗ vai hắn. “Đừng nản lòng, mọi chuyện còn chưa đi đến đường cùng, chúng ta còn có thể đi tìm Ngô Mỹ Huệ hỏi xem sao.”
“Hai bọn họ giống như người ngồi chung trên một con thuyền rồi, tôi không trông mong cô ta có thể nói ra cái gì.” Tống Vinh Quang cười tự giễu.
“Cô ta không nói, chúng ta có thể ép cô ta nói.”
“Làm thế nào để ép cô ta nói đây?” Mắt Tống Vinh Quang sáng lên, nhưng trong nháy mắt lại ảm đảm.
“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Tào Văn Tinh cười gian xảo.