Sau đó không lâu, Thẩm Hạo thế mà lại quyết định bỏ học, từ đó trở đi không ai biết hắn ta đã đi đâu. Hai năm sau, hắn ta trở về thành phố H, lại trở thành một thương nhân có tài sản lên đến vài trăm tỷ, nhưng bị mù mất một bên mắt. Cũng chẳng ai biết tại sao con mắt bên trái của hắn ta lại mất.
Tất cả mọi người quen biết Thẩm Hạo đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì gia cảnh của Thẩm Hạo rất tệ, bố mẹ của Thẩm Hạo đều là công chức quèn, ngay đến học phí học đại học cũng phải xin trợ cấp. Tại sao sau khi bỏ học, mất tích hai năm quay về hắn ta lại biến thành một đại gia nhiều tiền.
Từng có người hỏi Thẩm Hạo về cơ hội phát tài, hắn ta chỉ nói rằng hắn dùng chính máu của mình để đổi lấy. Cũng có người nói tiền của Thẩm Hạo là tiền bẩn, hình như có liên quan đến xã hội đen.
Ngoại trừ những điều đó ra thì Lý Văn Huy còn nhắc đến một việc. Sau khi Thẩm Hạo quay trở về thành phố H cũng từng đi tìm Lý Ngọc, hai người từng ầm ĩ với nhau một trận, Lý Ngọc nói rằng Thẩm Hạo muốn giết cô ta nên đã báo cảnh sát. Đương nhiên là chuyện này cũng không thành.
Sau đó Lý Ngọc cũng cắt đứt những mối quan hệ trước kia, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Còn về phần Thẩm Hạo lại càng ngày càng làm ăn to, trở thành một thương nhân bất động sản danh tiếng, giá trị con người tăng lên gấp mấy chục lần.
Nghe Lý Văn Huy nói xong, bọn họ đều có khái niệm cơ bản về con người của Thẩm Hạo, một tên trùm liên quan đến xã hội đen rất lớn, vì thế mà áp lực của bọn họ lại càng nặng hơn.
“Anh Lý, bây giờ anh có còn liên hệ với Thẩm Hạo không?” Tống Vinh Quang hỏi.
“Đã sớm không còn liên lạc gì rồi, cái thằng khốn nạn đó!” Lý Văn Huy đặt mạnh chén trà lên bàn, nghe đến cạch một tiếng, gương mặt hiện lên vẻ tức giận, “Cái thằng ấy từ sau khi giàu lên thì mắt để ở trên đầu luôn. Hai năm nay tôi có việc cần nó giúp đỡ thì thư ký của nó luôn bảo nó bận, bắt tôi phải hẹn trước. Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy nó nói nói cười cười với mấy thằng tây đi vào văn phòng, nó lại giả vờ không nhìn thấy tôi.”
“Quá đáng thật đấy.” Tào Văn Tĩnh chêm vào một câu rất kịp thời
“Chẳng phải thế à? Nếu như ban đầu tôi không cứu nó thì làm gì có nó của bây giờ? Theo như tôi thấy nếu hai người muốn tìm nó nói chuyện thì bỏ ý định đó đi. Bây giờ muốn gặp nó không dễ đâu!” Lý Văn Huy nhấp một ngụm trà, trên mặt vẫn còn vẻ phẫn nộ.
Tạm biệt Lý Văn Huy, bọn họ ngồi xe buýt về chỗ ở của Tào Văn Tinh. Từ sau khi xảy ra vụ nổ xe ô tô, Tống Vinh Quang vẫn luôn mượn sô pha ngoài phòng khách của Tào Văn Tinh, để tiện có gì còn giúp đỡ nhau, tránh lúc tối trời trở tay không kịp.
Vừa về đến nhà, Tống Vinh Quang đã mở chiếc máy tính đặt trên bàn trà lên, vào trang tìm kiếm gõ tên của Thẩm Hạo, kết quả tìm kiếm cho ra rất nhiều người có tên giống vậy. Thế nên Tống Vinh Quang lại sửa lại từ khóa, lần này xuất hiện toàn kết quả liên quan đến mối tình đầu của Lý Ngọc - Thẩm Hạo.
Tin tức trên mạng cơ bản đều giống những gì Lý Văn Huy đã nói. Ba năm trước Thẩm Hạo quay về thành phố H, đầu tư vào ngành bất động sản. Chính quyền thành phố nhiều lần trao bằng khen cho tập đoàn Diệu Nhật của Thẩm Hạo vì cống hiến to lớn cho sự nghiệp phát triển kinh tế tại địa phương, có thể nói là trụ cột vững chắc. Nhưng cũng có cư dân mạng tố cáo tập đoàn Diệu Nhật đưa ra hợp đồng đền bù đất đai rất hà khắc, thậm chí còn thuê xã hội đen cưỡng chế chiếm đoạt đất đai.
Trong những tin tức khen chê lẫn lộn đó, Tống Vinh Quang lại chú ý đến một tin không bắt mắt lắm : Hôm nay 15/5, chủ tịch tập đoàn Diệu Nhật Thẩm Hạo đến thành phố L tham dự buổi quyên góp tự thiện “Cứu trợ cho thương binh bệnh binh”, cùng với đó là khoản quyên góp hơn ba tỷ.
Mà người dẫn chương trình buổi từ thiện đó chính là Lý Ngọc.
Buổi quyên góp do một tổ chức từ thiện và một kênh truyền thông địa phương nào đó tổ chức. Thực ra chương trình này đã mời một MC khác không phải là Lý Ngọc, nhưng MC đó đột ngột bị bệnh không thể làm MC, vừa hay Lý Ngọc có thời gian rảnh hơn nữa trình độ chuyên môn khá cứng, lãnh đạo yêu cầu cô thay thế.
Tống Vinh Quang nhớ rất rõ, Lý Ngọc cực kỳ không vui vì chuyện này, hai ba lần đều từ chối, cuối cùng lãnh đạo nói rằng đã báo tên cô lên rồi, Lý Ngọc mới đồng ý với vẻ khó chịu. Theo lý mà nói, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện, cô nên vui mới đúng, vậy mà thái độ của cô lại ngược lại.
Bây giờ nghĩ lại thì có phải là Lý Ngọc đã biết Thẩm Hạo cũng đến nên cô mới không muốn gặp đối phương và cố ý từ chối?
Từ đó hắn lại nghĩ lại mấy năm trước, hành động khiêm tốn thu mình quá đáng của Lý Ngọc hình như cũng có ẩn tình.
Hắn và Lý Ngọc ở cùng một thành phố, có điều đây chỉ là một thành phố nhỏ, tình hình kinh tế phát triển cũng bình thường, mật độ dân số cũng không nhiều, cho nên đài truyền hình trong thành phố cũng rất ít ỏi. Không chỉ như thế, Lý Ngọc còn từ chối ý tốt để cô làm MC dẫn chương trình trong giờ vàng của lãnh đạo, kiên quyết không làm các chương trình trong giờ phát sóng vàng, lý do là để chăm sóc gia đình.
Nhưng Lý Ngọc là sinh viên xuất thân từ khoa phát thanh của đại học chính quy, lại có ưu thế ngoại hình, chắc chắn được không ít người thích, sao lúc đầu cô lại đến một nơi như vậy?
Chí ít Lý Ngọc cũng có một lần tâm sự vợ chồng rằng lúc vừa tốt nghiệp, đài truyền hình của tỉnh có mới cô ấy về nhưng cô ấy từ chối. Tống Vinh Quang hỏi tại sao thì cô ấy nói rằng nếu như không đến thành phố L thì làm sao gặp được lang quân như ý?
Lúc đó trong lòng Tống Vinh Quang tràn đầy ngọt ngào, căn bản không nghĩ tại sao một cô gái có tương lai xán lạn như Lý Ngọc lại chọn rời xa vòng bạn bè của mình để đến một nơi xa lạ làm việc. Mà bây giờ đáp án gần như đã hiện ra trước mắt, mấy năm vừa qua Lý Ngọc vẫn đang trốn tránh Thẩm Hạo.
Tống Vinh Quang rít một ngụm thuốc, sau đó nhả khói vào màn hình máy tính, tiếng rít thuốc nặng nề giống như một con trâu già phải mang nặng quá sức. Dạo gần đây hắn mới học hút thuốc, hơn nữa còn hút rất nhiều.
Màn hình vẫn dừng ở trang mạng nói về tin tức ở buổi quyên góp, trên đó còn có một tấm ảnh, Thẩm Hạo đưa tặng bảng chi phiếu, Lý Ngọc đưa tay ra đỡ bên cạnh hắn ta, trên mặt là nụ cười nhiệt tình.
Nụ cười này chọc vào mắt Tống Vinh Quang, hắn buồn bực gấp máy tính lại, nhưng gương mặt tươi cười của Lý Nhiễn vẫn hiện ra trong não hắn, không thể nào xua tan được.
Bây giờ, hắn có thể xác nhận được một cách căn bản rằng ngọn nguồn mọi chuyện này đều bắt đầu từ ba tháng trước khi Thẩm Hạo gặp lại Lý Ngọc. Từ đó về sau, cái võng lớn của một âm mưu đã được âm thầm giăng ra.
Ngay lập tức hắn lại nghĩ đến ba tháng trước, Lý Ngọc đã đăng một trạng thái trên Zalo rằng, “tôi chạy về phía mặt trời, tưởng rằng mình đã thoát khỏi bóng đêm, nhưng quay đầu nhìn lại hóa ra mình vẫn đứng trong bóng tối.”
Mà Vương Khải bình luận là: “Cô chạy không thoát được đâu.”
Cũng từ sau khi đó, Vương Khải lại một lần nữa bước chân vào cuộc sống của Lý Ngọc, lại quay về thân phận người phụ trách của Vườn địa đàng, đột nhiên Tống Vinh Quang có một suy nghĩ táo bạo.
Có phải Thẩm Hạo chính là kẻ đứng đằng sau Vườn địa đàng?
Hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội vàng gõ cửa phòng Tào Văn Tinh, nói cho cô mọi suy đoán. Sau khi nghe xong cô cũng rất kinh ngạc, sau một hồi suy nghĩ lại cảm thấy rất có khả năng. Thế nên Tào Văn Tinh lập tức gọi điện cho Từ Hoành định gặp mặt Vương Khải lần nữa.
Kết quả cô chưa nói được hai câu, vẻ mặt đã sầm xuống, sau đó ném điện thoại xuống đất, Tống Vinh Quang cảm thấy có chuyện không ổn, vội hỏi.
“Ba rưỡi sáng nay, Vương Khải đã chết ở trại tạm giam không rõ nguyên do.” Tào Văn Tinh nói.
Hai người nhìn nhau, trong đầu cùng hiện lên một suy nghĩ, chắc chắn phía cảnh sát có nội gián.