Chiều ngày hôm sau, Tống Vinh Quang viện cớ đổi ca với đồng nghiệp Tiểu Lý, sau đó liền bắt xe tới thẩm mỹ viện Lan Tâm. Thẩm mỹ viện nằm ở nơi sầm uất bậc nhất của thành phố L, đường xá cực kỳ tắc, taxi nhích dần từng chút một, mất hơn một giờ đồng hồ mới tới nơi.
Vào bên trong liền có một cô tiếp tân mặc sườn xám đi tới nói với hắn đây là thẩm mỹ viện cho nữ, không tiếp khách nam giới.
“Không phải tôi đến để thẩm mỹ, tôi muốn tìm người.” Tống Vinh Quang nói.
Cô gái tiếp tân sững người một lát, hiển nhiên mục đích này của Tống Vinh Quang hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. “Vậy xin hỏi ngài tìm ai?”
“Tôi muốn tìm một nữ thợ xăm.”
“À, vậy ngài muốn tìm chị Vương Mai?”
“Đúng vậy.”
Tối qua, Tống Vinh Quang đã xác nhận với Lý Ngọc, thẩm mỹ viện này chỉ có một nữ thợ xăm.
Mấy phút sau, hắn được mời vào một căn phòng bài trí trang nhã. Lại một lúc sau nữa, một phụ nữ tuổi ngoài ba mươi đẩy cửa bước vào, ngồi vắt chéo chân xuống chiếc sofa đối diện Tống Vinh Quang.
“Chào anh, tôi là Vương Mai, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?” Vương Mai châm điếu thuốc, phì phèo nhả khói như thể nơi không người.
Tống Vinh Quang cau mũi nín thở lại, hắn trước giờ không hút thuốc, do vậy rất không thích hành động của đối phương, chỉ vì nghĩ tới chuyện muốn hỏi nên đành nhịn xuống.
“Tôi muốn hỏi một chút, ba giờ chiều hôm qua, có phải cô đã xăm cho Lý Ngọc hay không?”
Vương Mai liếc Tống Vinh Quang một cái, sau đó rất không khách khí thổi vào mặt hắn một đợt khói thuốc. “Anh là cảnh sát à? Lo chuyện bao đồng quá nhỉ, tôi xăm cho ai thì liên quan quái gì tới anh?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
Vương Mai lập tức dừng lại động tác hút thuốc, bắt đầu nhìn đánh giá Tống Vinh Quang một lượt từ trên xuống dưới, như thể đang chọn thịt lợn ngoài chợ.
“Anh chính là Tống Vinh Quang à? Tôi cũng có nghe Ngọc nhắc qua về anh. Có điều tôi nói thật, cô gái đẹp như Ngọc lấy anh đúng là đáng tiếc mà.”
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vương Mai, Tống Vinh Quang đã cảm thấy người phụ nữ này là một người rất khó tiếp xúc, nhưng cũng không ngờ tới lại bất lịch sự như vậy. Vì vậy hắn cũng đáp lại chẳng khách khí: “Tôi với cô ấy có xứng với nhau hay không chỉ có chúng tôi mới là người biết rõ nhất, không cần người ngoài chỉ tay năm ngón. Cô chỉ cần nói cho tôi biết, chiều hôm qua cô ấy có tới đây xăm hay không là được rồi.”
Vương Mai cười giễu cợt một tiếng. “Nhìn bộ dạng này của anh, nhất định là đang lo bản thân bị cắm sừng nên mới qua đây điều tra đúng không? Như tôi đã nói, người đàn ông như anh, có thể lấy được Ngọc đã là phúc tám đời rồi. Cứ coi như là Ngọc cắm sừng anh thì đấy cũng là sự điều hòa ngẫu nhiên của cuộc sống thôi, có gì to tát chứ? Hơn nữa ở Trung Quốc có đến 40% phụ nữ đã kết hôn ngoại tình, mọi người đều không tính toán gì, anh còn so đo từng tý một làm gì chứ?”
Tống Vinh Quang nắm chặt tay thành nắm đấm, vì dùng lực quá lớn mà đầu ngón tay ép tới mức trắng nhợt đi. Hắn phải dùng ý chí lớn nhất mới kiềm chế không tát thẳng một phát vào mặt Vương Mai.
“Tôi không tới để nghe cô nói mấy lời vô nghĩa này, cô chỉ cần cho tôi biết, cô ấy chiều hôm qua có tới xăm hay không?”
“Được rồi, được rồi, nói cho anh thì cũng chẳng sao, để anh đỡ tới làm phiền tôi.” Vương Mai dụi đầu lọc vào gạt tàn thuốc. “Ba giờ chiều hôm qua, đúng là cô ấy có tới tìm tôi xăm, sau đó lúc năm giờ chín phút đã rời khỏi thẩm mỹ viện này.”
“Tại sao cô lại nhớ rõ ràng như thế?”
“Bà đây trí nhớ tốt, anh quản được à?” Vương Mai đứng dậy, không quay đầu, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng.
Tống Vinh Quang ngồi một mình trong phòng mấy phút, sau đó mới từ từ rời khỏi thẩm mỹ viện. Theo những gì Vương Mai nói, Lý Ngọc chiều hôm qua có đi xăm, từ đó suy ra người mà xuất hiện trong phát trực tiếp tối qua không phải là Lý Ngọc.
Nhưng nghĩ tới việc Vương Mai kia chẳng coi chuyện ngoại tình là một cái gì to tát, cùng với việc cô ta và Lý Ngọc có quen biết nhau, Tống Vinh Quang lại hoài nghi tất cả kịch bản này sớm đã được vợ mình sắp xếp rồi.
Đúng lúc này, hắn ngẩng đầu lên thì thấy đối diện với thẩm mỹ viện có một cửa hàng văn phòng phẩm, trong lòng liền có tính toán. Hắn vội băng nhanh qua đường, vào cửa hàng văn phòng phẩm đó.
Bên trong rất vắng vẻ, ngoài hắn ra, chỉ có ông chủ đang ngồi phía sau quầy xem ti vi. Hắn đi một vòng quanh cửa hàng, tiện tay chọn vài hộp bút rồi tới quầy thanh toán.
Thanh toán xong, hắn còn bắt chuyện với ông chủ. Trong lúc nói chuyện phiếm, hắn biết được một tin tức rất quan trọng từ ông ấy, camera giám sát của cửa hàng vừa may hướng về phía thẩm mỹ viện đối diện.
Vì vậy hắn liền hỏi ông chủ cho xem đoạn video giám sát. “Ông chủ, có thể yêu cầu của tôi khiến ông rất khó xử, nhưng hy vọng ông có thể giúp đỡ. Con gái của anh trai tôi bỏ nhà đi mấy ngày rồi, một đứa con gái ở bên ngoài, tôi lo nó sẽ bị người xấu lừa gạt. Nếu như vậy, anh trai tôi sẽ tức chết mất. Nghe nói hôm qua nó tới đây, tôi muốn xác nhận xem có phải nó hay không.”
Hắn nói dối vậy nhưng ông chủ cũng không chịu đồng ý. Cuối cùng, Tống Vinh Quang phải dúi cho ông chủ bảy trăm nghìn rồi mới nhận được sự cho phép.
“Tôi nói thật với anh chứ, nếu như không phải thấy gia đình anh có chuyện không hay, tôi sẽ không để anh xem đoạn video giám sát đó đâu. Nhưng tôi nói trước, chỉ được nhìn chứ không cho phép anh ghi hình lại.”
Tống Vinh Quang vội vàng đồng ý. Sau đó ông chủ mở máy tính lên, giúp hắn tìm đoạn video đó. Để chắc chắn, Tống Vinh Quang bắt đầu xem từ đoạn hai giờ chiều ngày hôm qua. Sau đó khi tua đoạn video nhanh hơn, trái tim hắn cũng càng nặng nề hơn, bở vì hắn đã xem đến đoạn ghi hình lúc ba giờ năm phút, vẫn chưa thấy Lý Ngọc xuất hiện.
Chẳng lẽ cô ngoại tình thật?
Tống Vinh Quang nắm chặt nắm đấm, móng tay đã cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Đây là thói quen khi hắn phẫn nộ.
Lúc đoạn ghi hình tới ba giờ hai mươi mốt phút, một chiếc Maserati đỗ trước cửa thẩm mỹ viện. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai xuống xe. Sau đó anh ta đi sang mở cánh cửa xe bên kia, một người con gái xinh đẹp động lòng người từ trong xe bước ra.
Trong thoáng chốc, mọi thứ trong mắt Tống Vinh Quang như nhòe hẳn đi, còn cơ thể lại tựa như một bức tượng lạnh băng. Bởi vì người đẹp bước ra từ chiếc Maserati đó chính là Lý Ngọc vợ hắn.
Đợi lúc hắn miễn cưỡng phục hồi lại từ cái sự tuyệt vọng như làm hắn chết đi một nửa kia, Lý Ngọc đã đi vào trong thẩm mỹ viện với người đàn ông lạ mặt đó. Bàn tay Tống Vinh Quang run rẩy, chầm chậm đưa tay di chuyển con chuột tua nhanh, ánh mắt trống rỗng, đến cả ông chủ gọi hắn mấy tiếng cũng không phản ứng gì.
Thời gian mà Lý Ngọc và người đàn ông lạ mặt đó xuất hiện lần thứ hai trong video giám sát là năm giờ chín phút chiều. Điều này lại hoàn toàn khớp với những gì Vương Mai nói. Lúc bọn họ rời đi vẫn là trên chiếc Maserati đó.
Điều mà càng làm cho Tống Vinh Quang tức giận hơn đó là người đàn ông kia còn đưa tay chạm vào mặt Lý Ngọc, còn Lý Ngọc thì lại không có bất kỳ hành động phản kháng nào.