“Đó... Đó là Lý Ngọc phải không?” Tống Vinh Quang kinh ngạc hỏi.
“Chúc mừng anh đã trả lời chính xác.” Tào Văn Tinh cười sằng sặc, sau đó kể tình hình lúc trước cho hắn.
Cả đường họ bám theo xe taxi, lượn một vòng lớn ở trung tâm thành phố rồi băng qua một khu thành cổ, cuối cùng dừng trước một nhà nghỉ nhỏ ở gần làng đô thị. Tào Văn Tinh đang đỗ xe ở bên cạnh nhà để xe đạp thì trông thấy một mình Lý Ngọc kéo vali vào nhà nghỉ kia và khuất bóng nơi góc rẽ hành lang.
“Anh nhìn thấy chưa? Cô ta đã bước vào rồi.” Tào Văn Tinh vừa tháo dây an toàn vừa hỏi.
“Đương nhiên, chúng ta mau chóng đuổi theo thôi.” Tống Vinh Quang mở cửa trước, chui ra khỏi xe.
Hai người vòng qua nhà để xe đạp, đi về phía nhà nghỉ. Khi họ chỉ còn cách cửa hai mươi mét thì một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai mặc áo gió đi từ trong ra.
Bây giờ đang là tháng Chín, mặc dù nhiệt độ đã giảm nhưng thời tiết vẫn còn khá nóng bức, kiểu ăn mặc của gã đàn ông kia quả là rất đáng ngờ, Tào Văn Tinh không khỏi liếc nhìn.
Đột nhiên, cô chú ý đến chiếc vali cỡ lớn mà gã ta đang kéo đi. Đó là chiếc vali kéo bánh xoay 360 độ, to khoảng hai mươi tám inch, màu đỏ, chất liệu là nhựa ABS giả vân gỗ, trên mặt vali còn dán bức tranh sơn thủy. Về cơ bản, chiếc vali này khá thông dụng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ nó giống hệt của Lý Ngọc.
Tào Văn Tinh huých khuỷu tay vào Tống Vinh Quang, lặng lẽ chỉ vào gã đàn ông mặc áo gió kia. Tống Vinh Quang nhìn theo, lập tức nhận ra chiếc vali mà gã đang kéo.
“Cô theo dõi Lý Ngọc còn tôi bám theo gã mặc áo gió kia.” Tống Vinh Quang kề miệng vào sát tai Tào Văn Tinh, thì thầm trao đổi.
Hơi thở nóng hổi phải vào vành tai khiến cho Tào Văn Tinh vừa tê vừa ngứa, trái tim dường như cũng đập nhanh hơn, Tào Văn Tinh đành hơi nghiêng người tránh đi theo bản năng. Cô gật đầu, quay người đi về phía chiếc ô tô còn chưa tắt máy của họ.
Lúc này gã đàn ông mặc áo gió đã đi tới cuối đường, chỉ cần rẽ cua là biến mất khỏi tầm mắt của Tống Vinh Quang. Hắn vội vã bám theo để tránh mất dấu. Cuối cùng, gã ta bước vào một con hẻm không người.
Tống Vinh Quang nghĩ thầm cơ hội đến rồi, dứt khoát dốc sức chạy băng băng giống như con báo săn mồi, rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ. Gã kia nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ đằng sau, vội vàng đút tay vào trong túi áo định lấy gì đó. Tuy nhiên gã vẫn chậm một bước, bấy giờ Tống Vinh Quang đã chạy đến nơi, đánh một cú vào cổ gã.
Một tiếng “bịch” vang lên, gã kia tức khắc ngã gục trên đường, hôn mê bất tỉnh. Trong khi đó gã đã kịp phòng bị, móc ra một khẩu súng ngắn K54 màu đen.
Tống Vinh Quang vô cùng kinh ngạc nhìn khẩu súng rơi trên mặt đất, nếu vừa rồi hắn hành động chậm một bước, e là đã trở thành vong hồn dưới đầu súng kia rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn không kìm được mà rùng mình, cái đầu cũng tỉnh táo hơn nhiều. Hắn lập tức khom người nhặt súng lên, lùi về phía sau vài bước để phòng gã kia tỉnh dậy cướp súng.
Tiếp theo, hắn chú ý đến chiếc vali nằm đổ trên đường, nhất định bên trong giấu thứ gì đó không tầm thường.
Tống Vinh Quang giắt súng sau lưng, tiến lên đạp gã kia một phát. Thấy gã không có phản ứng, xem chừng còn hôn mê lâu, hắn mới yên tâm phần nào, dựng chiếc vali lên rồi mở khóa ra.
Bên trong chiếc vali đựng rất nhiều túi bột màu trắng. Hiển nhiên đồ vật mà một gã đàn ông cầm súng áp tải không thể nào là bột mỳ được, cho nên đáp án chỉ có một. Đây là ma túy!
Tống Vinh Quang ngồi phịch xuống đất, trong lòng bỗng hoang mang tột độ. Dù thế nào hắn cũng không ngờ Lý Ngọc lại là một tay buôn ma túy. Hắn run rẩy lấy điện thoại ra, muốn báo cảnh sát nhưng không đủ can đảm. Cuối cùng, hắn đờ đẫn bấm số của Tào Văn Tinh.
“Văn Tinh, vợ tôi là một tay buôn ma túy, trong vali toàn là bột trắng.”
Mười phút sau, tiếng còi báo động chói tai như phá vỡ vòm không khu làng đô thị. Cảnh sát đưa gã đàn ông mặc áo gió cùng chiếc vali đựng ma túy và cả Tống Vinh Quang thẫn thờ như lạc mất hồn vía về cục.
Trong cục cảnh sát thành phố, Từ Hoành và người của đội Phòng chống buôn bán ma túy cãi nhau đỏ mặt tía tai để tranh giành quyền thẩm vấn tên buôn ma túy bắt được ngày hôm nay. Vào thời điểm này, phía cảnh sát đã thống kê số lượng ma túy thu được lên tới gần tám mươi cân, có thể nói đây là vụ buôn bán ma túy lớn nhất của tỉnh trong mười năm qua. Đối với lực lượng cảnh sát, đây là vinh dự vô cùng lớn lao.
“Này anh Triệu, chính tôi bắt được gã mà, dựa và cái gì mà anh bắt tôi giao người?” Từ Hoành đập bàn làm việc ruỳnh ruỳnh.
“Ha ha, lão Từ sai rồi, ma túy vốn là công việc của đội Phòng chống ma túy chúng tôi mà.”
Hai người không ai nhường ai, cuối cùng bọn họ quyết định cùng nhau thẩm vấn.
Từ Hoành tức giận sóng vai cùng đối thủ vào phòng thẩm vấn, lớn tiếng quát hỏi gã đàn ông mặc áo gió bị còng trên ghế: “Họ tên là gì?”
Vậy mà gã chỉ cúi thấp đầu, cả người mềm oặt nghiêng sang một bên giống như ngất đi vậy.
Từ Hoành thừa biết gã về đến đồn cảnh sát là tỉnh rồi, nhưng giờ còn dám giả vờ hôn mê bất tỉnh thì đúng là không biết điều, cho nên anh ta càng quát lớn hơn: “Họ tên là gì?”
Tuy nhiên gã vẫn không có phản ứng.
Từ Hoành hơi bất an, lập tức đứng dậy đi tới trước mặt gã, giơ tay khẽ đẩy. Gã yếu ớt đổ người về lưng ghế tựa, đầu cũng lật ngửa ra sau, để lộ khuôn mặt đẫm máu.
“Gì cơ, anh bảo gã ta chết rồi ư?” Tống Vinh Quang kinh hoảng hét lên.
“Rất xin lỗi, đây là sơ sót của cảnh sát chúng tôi. Cậu yên tâm, Từ Hoành tôi xin thề với huy hiệu cảnh sát, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Đứng trước mặt Tống Vinh Quang, Từ Hoành chỉ biết hổ thẹn, không còn dáng vẻ uy nghiêm như mọi ngày.
Tống Vinh Quang mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lời đến đầu môi đành nuốt lại. Cái chết của Vương Khải và gã đàn ông mặc áo gió khiến hắn hoàn toàn mất lòng tin đối với cảnh sát, thậm chí hắn còn cho rằng Từ Hoành có khả năng là nội gián.
“Tôi biết chắc chắn cậu rất thất vọng, nhưng xin cậu hãy tin cảnh sát lần cuối, phiền cậu kể lại chi tiết quá trình phát hiện gã buôn ma túy được không?” Từ Hoành chân thành nhờ vả.
“Đội trưởng Từ, tôi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, thực sự không biết chuyện gì đâu. Lúc đó gã ta va vào người tôi, hai chúng tôi lập tức cãi cọ, sau đó tôi vung tay lên, kết quả vô tình phát hiện ra đống bột trắng kia.”
“Được rồi, nếu cậu nhớ ra điều gì nữa thì phiền cậu gọi điện thoại cho tôi.” Từ Hoành khó xử thở dài ngao ngán, nhét tờ danh thiếp vào tay Tống Vinh Quang.