“Ý cô nói là cô bị phát hiện?”
“Có lẽ là không thể, cả đường đi tôi đều rất cẩn thận.” Giọng Tào Văn Tinh có chút ngần ngừ, sau đó lại lập tức trở nên kiên định, “Anh không biết tối nay tôi trang điểm thành thể loại gì đâu, có khi ngay cả mẹ tôi cũng không nhận ra tôi ấy chứ nói gì là cô ta.”
“Được rồi, xem ra tôi bắt buộc phải qua đó rồi.” Tống Vinh Quang ngước mắt lên nhìn về phía những tòa biệt thự san sát nóc màu đỏ ở nơi không xa kia, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm nói với hắn, đó chính là sân bãi mà nhóm dùng để quay phim. “Vừa nãy tôi hơi kích động, cô đừng để bụng.”
“Không sao, tôi có thể hiểu được. Đúng rồi, anh nói anh phải đi đâu cơ?”
“Xin lỗi, trước đây tôi không nói với cô, thật ra tôi đã biết được nơi nhóm Vườn địa đàng phát trực tiếp rồi. Bây giờ vợ tôi lại mất tích một cách thần bí như thế, tôi nghi ngờ tám phần là cô ta đến nơi phát trực tiếp rồi, vậy nên tôi phải vào trong tìm cô ta.”
“Tại sao anh lại giấu tôi?” Tào Văn Tinh phẫn nộ nói.
“Nếu như cô biết, nhất định sẽ tìm cách lẻn vào, nhưng nơi đó quá nguy hiểm, không thích hợp với con gái.”
“Đã có ai nói với anh là anh rất gia trưởng chưa?”
“Chưa, cô là người đầu tiên.” Nói xong, Tống Vinh Quang cúp máy.
Hắn đến trước cửa khu biệt thự, hai nhân viên bảo an bước ra khỏi chốt bảo vệ, đưa mắt đánh giá hắn một lượt, hỏi hắn có phải họ Tống không, hắn gật đầu xác nhận, sau đó nhân viên bảo an liền nói vào trong bộ đàm vài câu, rồi mở cửa.
Tống Vinh Quang đi dọc theo lối hàng cây quanh co, đến trước cửa ngôi biệt thự có nóc màu đỏ, gõ nhẹ cửa ba lần, không lâu sau, cửa liền mở ra. Hai cô gái quyến rũ mặc đồ con thỏ gợi cảm đứng sau cửa, hai người khom lưng cúi sâu, miệng nói chào mừng anh Tống đến Vườn địa đàng.
“Sao các cô lại biết là tôi, không lo có người giả mạo à?” Trên đường đi lên lầu, hắn không nhịn được mà hỏi hai cô gái thỏ dẫn đường.
“Đương nhiên là không rồi, chị Mèo đã cho chúng tôi xem qua ảnh của anh.” Một trong hai cô gái thỏ trả lời.
Hắn được đưa đến một căn phòng lớn giống như một lễ đường nhỏ, trên sân khấu hình bán nguyệt có mấy nhân viên đang bày biện đạo cụ, dưới sân khấu, mấy người đàn ông đang ngồi.
“Thưa anh, xin anh hãy đợi một chút, chị Tường Vy vẫn còn đang trên đường, có điều lập tức sẽ đến ngay thôi.” Cô gái thỏ dặn dò Tống Vinh Quang vài câu, sau đói cúi người lui ra khỏi phòng.
Nghe được câu này, Tống Vinh Quang cảm thấy vô cùng áp lực, dù sao thì mấy phút trước Lý Ngọc vừa biến mất khỏi khách sạn, nếu như cô ta thật sự là Tường Vy, vậy không phải là đang trên đường đến hay sao?
Lúc này, một tên béo tầm trung niên cười híp mắt bước đến, vỗ vào vai Tống Vinh Quang: “Hey, anh bạn, người mới à?”
Tống Vinh Quang gật đầu, tên béo đánh giá qua mặt hắn một lượt, thấy trên trán hắn giấu đầy vẻ ưu sầu. “Hình như cậu không vui hả?”
“Không có, chỉ là tôi hơi căng thẳng chút thôi.”
Tên béo cười ha ha, sau đó lướt qua vai hắn, đi đến ngồi xuống sô pha. “Người mới đến mà, căng thẳng cũng là khó tránh khỏi, có thể hiểu được. Tôi nói cho cậu biết, lần đầu tiên tôi lên sân khấu cưỡi gái tôi còn lên đỉnh từ lúc đầu cơ, mẹ nó, đúng là mất mặt.”
Tên béo trung tuổi này vô cùng thân thiện, lại còn chủ động nói ra không ít chuyện về Vườn địa đàng. Tống Vinh Quang thầm nghĩ, cũng không biết là đống thịt mỡ này đã từng cưỡi qua vợ hắn chưa.
“Anh trai, có thể hỏi thăm anh một chuyện được không, anh có biết rõ Tường Vy không?” Tống Vinh Quang giả vờ hờ hững hỏi.
“Tường Vy á? Đương nhiên là biết rõ rồi, cô ta đúng là một người hăng sức đấy.” Vừa nghe đến tên Tường Vy, hai mắt tên béo sáng lên đầy hưng phấn, không hề giấu giếm gì mà kể hết ra chuyện gã đã chơi Tường Vy như thế nào. “Tôi nói cậu biết, ‘sân sau’ của Tường Vy vô cùng đã luôn, lát nữa cậu hãy thử đi.”
Nghe tên béo miêu tả, trong đầu Tống Vinh Quang hiện ra cảnh vợ mình bị tên béo kia cưỡi, hơn nữa còn phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, hắn dốc hết sức mình mới có thể nhịn được không phi đến đấm vào mặt tên béo kia.
Bây giờ vẫn không phải lúc, nhất định phải đợi con tiện nhân đó xuất hiện mới được, hắn nghĩ.
Phông màn trang trí trên sân khấu đã được bố trí xong xuôi, giường cao cấp, bàn trang điểm, tủ quần áo, phía trong góc còn có nhà tắm bằng kính trong suốt, tạo ra khung cảnh của một phòng ngủ.
Lại qua qua một lúc nữa, tấm rèm sân khấu chầm chậm hạ xuống. Đợi cho đến khi tấm rèm được kéo lên một lần nữa, ánh đèn trên sân khấu đã được đổi sang màu vàng nhạt mông lung, mờ ảo, trên tấm kính trong suốt trong nhà tắm phản chiếu bóng của một người phụ nữ.
Người phụ nữ này chính là Tường Vy.
Người phụ nữ bắt đầu chầm chầm cởi quần áo, cô ta cởi thắt lưng trước, sau đó kéo khóa xuống, ném váy xuống dưới sân khấu để mấy gã đàn ông tranh nhau.
Tống Vinh Quang nhìn cái bóng lờ mờ của người phụ nữ kia không hề chớp mắt, chỉ nhìn dáng người thôi cũng có thể biết được giống Lý Ngọc như đúc. Hắn nắm chặt tay, lòng thầm cầu khẩn người phụ nữ kia nhanh chóng lộ diện, nhưng đồng thời cũng sợ nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta.
Người phụ nữ này tỏ ra rất biết cách chơi đùa với tâm tư của đàn ông, càng không có được thì càng đẹp đẽ. Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô ta không hề quay người lại, mà từ từ cởi khuy áo ngực, để lại cho mấy gã đàn ông phía dưới một bóng hình đẫy đà.
“Tôi nói này người anh em, đã xem qua kịch bản chưa?”
“Ừ, xem qua rồi.” Tống Vinh Quang nhớ lại kịch bản mà Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm đã gửi cho hắn. Nữ chính tắm ở nhà, có băng cướp đột nhập vào ăn cướp, lại phát hiện ra vẻ đẹp gợi cảm mê người của nữ chính, nên đã cưỡng hiếp.
“Vậy thì tốt, đợi đến khi Tường Vy bắt đầu tắm, chúng ta xông lên, cậu đừng có nóng vội quá.” Tên béo cười dâm đãng.
Cuối cùng, người phụ nữ cũng bắt đầu cởi quần lót.
Khi chiếc quần lót người phụ nữ được kéo đến đùi, Tống Vinh Quang chỉ cảm thấy tim bỗng như nổ toạc ra từng mảnh, máu chạy dồn lên não. Hắn không nói không rằng lao lên sân khấu.
Bởi vì hắn nhìn thấy bên mông phải của người phụ nữ kia thấp thoáng một hình xăm bướm đen, giống y đúc hình xăm trên mông phải của Lý Ngọc.
Tống Vinh Quang kéo cửa thủy tinh phòng tắm ra, người phụ nữ hét lên một tiếng. Ngay sau đó, hắn tát một cú lên mặt người phụ nữ kia, người phụ nữ liên tục lùi lại phía sau, mái tóc rối bù đang che trên mặt phất phơ, để lộ ra một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cùng lúc đó, Tào Văn Tinh chán nản đặt điện thoại xuống. Cô đã liên tục gửi cho Tống Vinh Quang cả chục tin nhắn rồi, dò tìm vị trí của hắn, nhưng đều biệt tăm biệt tích không hề có tin tức nào, gọi điện thoại cũng không có ai nhấc máy.
Chuyện lọt vào tay bọn bắt cóc trước đây đã khiến cô đích thân cảm nhận được sự đáng sợ của Vườn địa đàng. Nếu như Tống Vinh Quang nhìn thấy Lý Ngọc ở Vườn địa đàng, nhất định sẽ gây ra xung đột, hơn nữa Tống Vinh Quang chỉ có một mình, làm sao có thể là đối thủ của một đám người phạm tội kia được chứ.
Cô nhíu mày, đôi tay đặt trên vô lăng, vắt óc nghĩ cách đối phó. Đột nhiên, cô nhớ lại trước khi Tống Vinh Quang cúp máy, trong ống nghe có truyền đến tiếng chuông nhà thờ.
Tiếng chuông trầm mà lại vang, dừng một tiếng lại ngân một tiếng, trùng trùng điệp điệp giống như tiếng sóng, vừa xa lại vừa gần. Đó là chính là tiếng chuông lúc làm lễ Misa ở nhà thờ Thiên Chúa giáo.
Tào Văn Tinh là người bản địa của thành phố H, biết được thành phố H tổng cộng có ba nhà thờ Thiên Chúa. Một nhà thờ là ở gần khu cũ, ở đó thường ngày sẽ có các cụ già đến quảng trường tập khiêu vũ, vậy nên không có khả năng nhóm Vườn địa đàng lại chọn nơi đó để quay phim. Một nhà thờ khác đã bị bỏ hoang từ lâu, đương nhiên sẽ không có tiếng chuông. Nhà thờ còn lại chỉ còn có thể là ở gần khu đô thị quốc tế Hối Hào, đó là một khu biệt thự, ít người qua lại, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng rất lớn, nếu như có xảy ra chuyện gì cũng không dễ gì thu hút được sự chú ý.
Vậy nên đáp án vô cùng rõ ràng, nhóm Vườn địa đàng nhất định là ẩn náu trong khu đô thị quốc tế Hối Hào kia.