Chương 123
Trần Giai Giai lải nhải vài câu, cô mở máy tính ra ngồi ở một bên bắt đầu tập trung viết bản thảo.
Cố Thần nhìn Giai Giai một bên đeo mắt kính đen tập trung vào màn hình máy tính, anh cứ tưởng cô còn đang học đại học, cô trông trẻ hơn so với tuổi. Vả lại cái kính đen cô đang đeo có chút đáng yêu. Cố Thần như thế nào nhìn Giai Giai một hồi ngây ngẩn. Sau đó anh mới ý thức được mình đang nhìn con gái nhà người ta, anh phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng thu hồi ánh mắt mình lại.
Anh vừa mới làm gì thế, anh thế mà lại… Trần Giai Giai căn bản không biết vừa mới nhìn trộm cô, lúc này cô cả người đều đang đắm chìm vào trong thế giới truyện, cô không còn đang ở trong thế giới thực tại.
Cứ như vậy, hai người an tĩnh ngồi với nhau, một người ngồi xử lý các văn kiện, xem tài liệu, còn một người chuyên tâm vào bản thảo, tuy không nói chuyện với nhau nhưng rất hài hòa. Tiếng thanh thúy của bàn phím phát ra làm cho không khí có chút vui tươi.
Giai Giai hiện tại mỗi ngày đến đến trông chừng Cố Thần, cùng anh nói chuyện vài câu, lo lắng anh ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ ở bên cạnh anh cũng không mất thời gian viết bản thảo, thuận tiện chạy kịp deadline lại không phải để anh cô đơn. Dù cho có như thế nào thì cũng là cô cam tâm tình nguyện.
Trong phòng mang phảng phất hương vị của Cố Thần thật sự rất dễ chịu.
Chỉ là không khí này không được duy trì bao lâu thì đã bị người khác phá vỡ.
Nhìn Thẩm Nhược Tâm đứng ở cửa, Giai Giai tràn đầy kinh ngạc, cô gái này…Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện. Cô ta tại sao bây giờ mới xuất hiện, lúc Cố Thần cần cô ta nhất thì cô ta đang ở đâu cơ chứ, còn bây giờ anh ấy đã khỏe lại nhiều thì lại xuất hiện, có ý gì? Cô không muốn vì cô ta Cố Thần lại đau lòng thêm một lần nữa.
Thẩm Nhược Tâm không nghĩ tới lại có người phụ nữ khác trong phòng Cố Thần, nếu cô không nhớ lầm thì cô gái này chính là bạn của Bạch Hiểu Nguyệt. Vốn dĩ cô thấy có một chút áy náy với Cố Thần, bây giờ xem ra cảm thấy chính mình không cần phải xin lỗi Cố Thần nữa. Hai người đều chẳng phải là giống nhau sao, bà ăn chả thì ông ăn nem. Mới rời cô chưa được bao lâu thì đã có người phụ nữ khác, cuộc tình này cũng không hoàn toàn là lỗi do cô, cô phản bội anh thì anh cũng đã có người phụ nữ khác. Như thế coi như là công bằng. Nhưng mà nghĩ lại thì đều ông như thế, chẳng có một người nào tốt, mới rời đi không được bao lâu thì đã không chịu nổi tịch mịch rồi.
“Thẩm Nhược Tâm, sao em lại tới đây? Tôi đã không sao nữa rồi, em không cần phải giả tạo đến thăm tôi nữa.” Cố Thần nói, hiện tại thì người anh không muốn gặp nhất là Thẩm Nhược Tâm, cô ta còn tới đây làm gì, trốn tránh lén lút làm chuyện xấu đằng sau anh. Anh rất muốn tha thứ cho cô, nhưng mà nghĩ đến những tháng ngày cô ở chung với người đàn ông khác tại khách sạn, anh không cách nào tha thứ cho Thẩm Nhược Tâm. Nếu như anh khao khát tình yêu của cô ta đến mức không để ý gì đến những chuyện trước đó thì anh cũng quá là hèn mọn rồi. Cô ta không đáng để anh làm thế.
“Hôm nay tôi tới, là có một chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết. Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, có thể làm phiền người phụ nữ của anh tránh mặt đi một chút được không?” Thẩm Nhược Tâm không khách khí, nói thẳng ra với Cố Thần, cô cũng không có gì phải sợ sệt nữa, hôm nay cô mới vừa kết hôn, tâm tình vô cùng tốt cho nên không cần phải kiêng dè ai. Cô ước gì cô gái này với Cố Thần có chút gì đó để cô lấy một cái cớ tốt ra đi hoàn toàn.
Nhìn đi lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt lãnh đạm như nước, làm như ai thiếu nợ hắn không bằng, cô nhìn mà muốn phát chán. Đàn ông cứ phải mãnh liệt như lửa trong trong tình yêu giống như Lưu Huân có phải hơn không, lúc nào cũng giữ bộ dáng lạnh lùng không thấy mệt sao?
Nếu Cố Thần biết Thẩm Nhược Tâm nghĩ mình như thế, Cố Thần anh đã sớm không yêu sâu đậm Thẩm Nhược Tâm. Con người anh vốn dĩ là thế, nhưng anh bề ngoài lạnh lùng không có nghĩa là anh không mãnh liệt với tình cảm, chỉ là anh ngại thể hiện ra.
Thẩm Nhược Tâm trong mắt anh bây giờ không có quyền yêu cầu anh bất cứ điều gì, muốn nói cái gì thì cứ nói trước mặt, không cần phải người này tránh đi, người kia đi ra. Thẩm Nhược Tâm trước mặt anh bây giờ không còn đáng giá nữa.
Giai Giai thấy thế, không muốn anh khó xử, cô liền đi ra ngoài để hai người bọn họ nói chuyện thì Cố Thần lên tiếng: “Giai Giai, em cứ ở đó làm việc của em đi, đừng để ý đến Thẩm Nhược Tâm là được.”
Giai Giai nhìn Cố Thần rồi gật đầu, cô quay trở lại máy tính tiếp tục đánh máy. Giai Giai không muốn vì Thẩm Nhược Tâm mà cắt ngang bản thảo của mình, cô tiếp tục tập trung vào công việc.
Danh Sách Chương: