Chương 158
“Bà Vân quá thông mình, đi trước ông Vân một bước. Có điều địa chỉ một chút sau sẽ gửi cho em, em đang ở đâu, để anh đi đến đón em.” Bạch Hiểu Nguyệt nói địa chỉ cho anh biết, sau đó đứng ở chỗ đó đợi anh.
Trước kia cô ghét nhất là chờ đợi ai đó, giờ khắc này chờ đợi đối với cô vô cùng hạnh phúc. Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới thấy rõ chờ đợi không hẳn là đáng ghét mà là ai là người đáng để cho bạn chờ đợi.
Giai Giai bằng tốc độ nhanh nhất đem đồ trở về nhà cất, rồi sau đó nhận được tin nhắn không chút suy nghĩ trực tiếp đi lấy xe, dọc đường đi cô hận không thể chạy thật nhanh đến nhà anh, trên xe cô không quên mang theo các loại thuốc cảm mạo.
Đến trước cửa chung cư nhà Cố Thần, Giai Giai sốt ruột đến mức liên tục ấn chuông cửa, người bên trong chậm chạp chưa có mở cửa.
Cố Thần đau đầu chóng mặt nằm ở trên giường động cũng không muốn động, mơ hồ nghe được có người ấn chuông cửa, Cố Thần cảm thấy phiền, nhưng vẫn phải gượng người đứng dậy đi mở cửa.
Chỉ là thời điểm Cố Thần mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Giai Giai, anh đột nhiên như tỉnh cả người lại.
Giai Giai không quan tâm đến sự bất ngờ của anh lắm, cô mặc kệ, nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, cô cầm theo bịch thuốc nắm lấy tay anh kéo vào nhà.
“Sao anh lại trở thành thế này? Lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc tốt bản thân mình, anh nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, trông thật thảm hại? Chỉ vì một người phụ nữ chẳng ra gì có đáng không?
Cố Thần anh muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được, sao cứ phải cố chấp một người, anh đúng là làm em phải khinh thường anh.”
Cố Thần dựa người vào sô pha, nhìn người phụ nữ đang mắng chửi trong nhà anh, đột nhiên anh có cảm giác lạ. Trần Giai Giai đứng ở trước mặt anh rất mơ hồ, nhòe nhòe, căn bản anh không nghe rõ cô đang nói cái gì?
“Sao em lại tới đây?” Cố Thần nhớ rất rõ, hôm nay là thứ bảy, người phụ nữ này không phải nói mỗi ngày mình đều rất bận sao, căn bản là không có thời gian lo cho người khác? Hôm nay sao rảnh rỗi chạy đến đây.
“Sao anh lại nằm đây, anh là bệnh nhân phải nằm nghỉ trên giường cho tốt.” Cố Thần cả người vô lực, bị Giai Giai kéo đi vào phòng, ép buộc Cố Thần nằm lên giường, lấy nhiệt kế ra đo cho anh.
“Từ giờ trở đi cho đến khi bệnh của anh trở nên tốt hơn, anh không được phát biểu ý kiến gì hết. Muốn mắng chửi ai, thì trước hết phải làm cho thân thể tốt hơn đã. Ông chú già!”
Mỗi lần bọn họ đấu võ mồm với nhau, Giai Giai luôn thích gọi anh là ông chú già, vì thể Cố Thần cảm thấy không phục, anh hiện tại mới chỉ 28, có chỗ nào giống ông chú già, anh vẫn là còn trẻ.
Nhưng hôm nay nhìn khí thế của Giai Giai, không biết vì sao anh đột nhiên lại cảm thấy căn nhà rộng lớn này đột nhiên có chút hơi ấm.
Cố Thần không biết anh ngủ khi nào, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ. Trong quá trình đó, anh cảm giác có người thường xuyên thay khăn ướt trên trán anh, anh rất muốn mở to mắt ra nhìn xem rốt cục người đó là ai, nhưng mí mắt quá nặng anh không mở nổi.
Giai Giai cởi cúc áo anh ra, đến giai đoạn này cô chần chừ do dự mất nửa ngày. Ai biết được, cô đã có bao nhiêu dũng khí mới có thể giúp anh cởi bỏ quần áo ra ngoài, dùng khăn lạnh lau người cho anh để hạ nhiệt độ. Sốt đã đến mức 39 độ rồi.
Giai Giai thề là cô thật sự không cố ý nhìn thân thể anh, nhìn thân thể hoàn mỹ anh so với trong trí tưởng đúng là giống nhau. Giai Giai khắc chế trái tim mình đập nhanh, tay run, vất vả lắm mới có thể hoàn thành xong nhiệm vụ khó khăn này.
Cả một đêm, Giai Giai ở bên chăm sóc Cố Thần, cô sợ anh có vấn đề gì thì sẽ tức tốc đưa anh đi bệnh viện. Bây giờ là hơn một giờ đêm, nhìn thấy Cố Thần đã ngủ say, Giai Giai mới an tâm phần nào, cô cũng chịu không nổi, liền gục xuống bên giường nằm thiếp đi.
Bạch Hiểu Nguyệt còn đang lo lắng Giai Giai không thể một mình chăm sóc Cố Thần, vốn định gọi điện thoại tới hỏi thăm chút tình hình, thật sự có cần phải đến bệnh viện không.
Danh Sách Chương: