Chương 233
Trong căn phòng lạnh băng, không có đồ vật gì, chỉ là một căn phòng trống rỗng. Cô cho rằng đem bản thân mình gả cho Lưu Huân chính là những ngày tháng về sau hạnh phúc nhất.
Người ta không phải nói rằng, cùng với người mính thích ở bên nhau sẽ hạnh phúc sao? Vì sao hiện tại một chút hạnh phúc cô cũng không cảm nhận được, ngược lại cô còn cảm thấy có chút nhớ về quá khứ, lúc đó Cố Thần còn đang ở bên cô, anh luôn cưng chiều cô, không để cô phải chịu uất ức nào.
Bởi vì thời điểm ở Hán Dật Hiên, cô có nhắc tới giao tình với Cố Thần. Vân Thiên Lâm lúc ấy cũng không nể mặt cô mà cho cô chút mặt mũi, Cố Thần cũng xem cô như người xa lạ.
Tình thế xấu hổ ấy làm cho Trần Đào Hoa cảm thấy rất mất mặt. Trước một khắc đó mà mới khen con dâu bà thập phần ngoan ngoãn, hiểu chuyện nghe lời, quan trọng nhất chính là chuyên chính, vậy mà chưa bao lâu cô lại làm thân với người đàn ông khác.
Điểm mấu chốt ở đây chính là người mà cô làm thân xem cô như một người xa lạ, Trần Đào Hoa cảm thấy thể diện của Lưu gia đã bị Thẩm Nhược Tâm cô làm cho mất hết.
Một người phụ nữ đã kết hôn, lại còn chủ động đi đong đưa với đàn ông, lúc ấy lại còn nhiều người đứng ở đó, Trần Đào Hoa nhịn không được đánh Thẩm Nhược Tâm mấy cái bạt tai, dùng sức mạnh đến nỗi tiếng tát vào da thịt kêu rất vang.
Trần Đào Hoa lại nhìn Thẩm Nhược Tâm thì nhớ đến bộ dạng của cô trước mặt Vân thiếu mời gọi thì tâm tình trở nên khó chịu lại đánh tiếp.
Một lúc sau Lưu Huân về tới nhà, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà, thứ nhất là bởi vì Lưu Huân bài bạc nợ nần, làm cho cha mẹ tức giận không ít, thứ hai Trần Đào Hoa lại nghĩ đến Thẩm Nhược Tâm làm chuyện bỉ ổi ở Hán Dật Hiên, thế là bao mọi muộn phiền đều trút lên người Thẩm Nhược Tâm.
Cái gì mà ác độc, khó nghe đều nói hết, nói Thẩm Nhược Tâm là ngôi sao chổi, mang đến xui xẻo cho Vân gia. Thẩm Nhược Tâm lại còn bị nói tính phụ nữ lẳng lơ không kìm chế được, chính mình đã kết hôn rồi lại không chuyên tâm về chồng mà còn đi câu dẫn đàn ông bên ngoài.
Tính tình của Lưu Huân là thô bạo, vỗn dĩ hắn thua tiền tâm tình đã không tốt rồi, về lại còn bị cha mẹ mắng, lại nghe đàn bà của mình ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy. Hắn ta bực mình không nói hai lời liền kéo Thẩm Nhược Tâm lên lầu đóng cửa lại đánh.
Thời gian chưa kết hôn lúc trước, Lưu Huân đối với cô rất là ngoan ngoãn phục tùng, đa phần đều là ôn nhu, mềm mại. Thẩm Nhược Tâm nào đâu biết sau khi kết hôn, Lưu Huân lộ rõ bản chất của mình, trở thành tên chồng ăn chơi bạo lực. Thẩm Nhược Tâm bị Lưu Huân đánh sợ đến mức cái gì cũng không biết nữa.
Buổi tối hôm đó, giống như là một ác mộng dài, làm cho sợ hãi cả vào trong giấc ngủ. Cô hy vọng sau khi tỉnh lại, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ hoặc chuyện cô kết hôn chỉ là giả mà thôi.
Cô vẫn là một Thẩm Nhược Tâm trong làng giải trí, vẫn được mọi người ngưỡng mộ, vẫn là một cô gái được nâng niu trong lòng bàn tay của Cố Thần.
Đáng tiếc tất cả mọi chuyện đều là sự thật, nhìn vết thương trên người mình, ttn ngồi xổm xuống mặt đất khóc rống lên.
Vì sao? Tại sao cô lại bị biến thành như vậy. Vì cái gì Lưu Huân lại thay đổi đáng sợ đến vậy, giống như Lưu Huân trước kia và Lưu Huân bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chẳng lẽ sự lựa chọn của cô là kết hôn với anh là sai rồi sao/ Lúc này Thẩm Nhược Tâm mới nhớ tới, cô đã từng là một vật bảo bối trong lòng bàn tay của ai đó, được nâng như năng trứng mỏng, hứng như hứng hoa.
Nhưng mà ngày đó Cố Thần nhìn cô không phải bằng ánh mắt ôn như, ấm áp như ngày xưa nữa mà thay vào đó là sự lạnh nhạt.
Cô mất anh rồi sao? Mất đi sự ôn nhu của anh đối với cô, mất đi hạnh phúc anh trao cho cô, mất đi rất nhiều, rất nhiều.
Hiện tại cô là người thất nghiệp, cái gi cũng không có, chỉ có thể ở nhà nhìn sắc mặt của Trần Đào Hoa, cẩn thận hầu hạ giống như là một người giúp việc, nhưng mà khác nhau ở chỗ, người giúp việc được trả lương, còn cô là làm không công.
Cô không cần một cuộc sống như thế.
Danh Sách Chương: