Chương 64 Sinh bệnh
Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Nếu như là đối tác, tại sao em nói chuyện với anh, anh lại tỏ vè như không quen biết. Rõ ràng chính là cố ý.”
Cô không phải là một người ngốc, lúc buổi trưa đã cảm giác được mối quan hệ của hai người không bình thường, không đơn giản chỉ là đối tác. Đã biết như vậy, tại sao cô còn ở đây trách mắng cái gì chứ.
VietWriter
Vân Thiên Lâm còn tưởng rằng cô đã nhận ra được điểm sai của mình, anh tưởng cô đã biết lý do tại sao anh lại có thái độ như vậy. Anh còn tưởng khi trở về sẽ được nghe vài câu dỗ ngọt ngào của cô, cùng anh nhận sai lỗi của mình. Anh không ngờ cô lại không biết lý lẽ, cứ đổ tội lên hết trên người anh.
Vân Thiên Lâm vừa mới được dập tắt cơn tức giận lại bị đốt lên, Bạch Hiểu Nguyệt rõ ràng biết anh không thích cô cùng với Lý Khanh Vũ ở gần nhau. Thế mà cô lại xem lời anh như gió thoảng bên tai.
Có trời mới biết đến tột cùng anh có bao nhiêu để ý đến cái tên Lý Khanh Vũ đáng chết kia là thanh mai trúc mã, cùng cô chơi từ nhỏ đến lớn lên.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết những suy nghĩ trong lòng anh. Cô chỉ nghĩ cô cùng với Lý Khanh Vũ là quan hệ bạn bè tốt, đột nhiên lâu ngày gặp lại nên có chút nhiều lời.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết, Vân Thiên Lâm lần đầu tiên gặp mặt hai người họ, anh đã cảm nhận được người đàn ông Lý Khanh Vũ không đơn thuần chỉ xem Bạch Hiểu Nguyệt là bạn bè mà có một chút tình cảm yêu đương. Cái ánh mắt nóng rực lửa ấy, Vân Thiên Lâm chưa hề quên.
Phòng khách đột nhiên an tĩnh, không có tiếng, hai người đều không nói lời nào. Bạch Hiểu Nguyệt chán ghét loại không khí này, cô dứt khoát chạy lên lầu mở cửa phòng ngủ ra liền ngã người trên giường ngủ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt cứ như vậy mà hờn dỗi, càng nghĩ càng khó chịu buồn bã. Cô cứ tưởng nói thẳng ra thì anh sẽ hiểu, cô cứ tưởng thành thật thì sẽ tốt hơn nhưng nào ngờ không phải.
Rõ ràng lúc trước rất là tốt, vậy mà mới trải qua mấy ngày hai người đã cãi nhau, hình như anh rất tức giận. Mà đáng lí ra người tức giận là cô mới đúng. Nghĩ đến đó, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt lại càng thêm tức giận.
Anh ở bên ngoài cùng với người phụ nữ khác uống rượu, ăn chơi trở về liền mắng cô. Bạch Hiểu Nguyệt không kìm chế được, nước mắt không ngừng rơi.
Chẳng lẽ thật sự giống như người ta nói, những cuộc hôn nhân chớp nhoáng đều không bao giờ được dài lâu. Bởi vì căn bản không biết rõ tính cách lẫn nhau, sinh hoạt cũng khác cho nên thường sẽ sinh ra nghi ngờ lẫn nhau. Tâm lý hoài nghi ngày càng trở nên nặng hơn. Cuối cùng chính là chia ly, không thể cứu vãn được nữa.
Khó trách trên mạng lại truyền thông tin, những cuộc hôn nhân ly hôn đều là đa số kết hôn chớp nhoáng.
Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm lại là người không cùng thế giới. Thế giới của anh và của cô quá khác nhau cho nên dạo gần đây mới thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn.
Vân Thiên Lâm thường để suy nghĩ trong lòng, không nói ra. Còn cô thì bộc bạch nói thẳng, có gì nói nấy. Hai người không có lấy một điểm chung cho nên mới càng ngày xảy ra chuyện càng nghiêm trọng.
Bạch Hiểu Nguyệt cuộn tròn mình trong chăn, trong người luôn luoon khó chịu, đau đầu lại kéo đến. Sau đó cô cứ như vậy mà ngủ trong chăn.
Vân Thiên Lâm dưới lầu bực bội muôn phần, anh nhìn bộ dạng cô thở hì hục đi lên lầu, lại có chút không đành lòng. Anh định vào phòng ngủ thế nhưng nghĩ lại chắc bây giờ cô không muốn nhìn mặt anh cho nên mới chuyển sang thư phòng tắm rửa.
Tắm xong, anh lại không ngủ được, sợ cô cô nghĩ vẩn vô thêm khổ sở. Đột nhiên Cố Thần gọi đến, hỏi Vân Thiên Lâm trở về nhà có bị chị dâu nói gì không?
Vân Thiên Lâm trầm mặc một hồi lâu sau đó mới nói khéo léo: “Cố Thần, rốt cục thì hai người ở gần nhau, làm thế nào mới không cãi nhau.”
Ai sẽ nghĩ đến, đường đường là một Vân thiếu lại mở miệng hỏi người khác câu thế này. Sau đó Cố Thần nói với anh mấy lời.
Cố Thần với Vân Thiên Lâm trao đổi một chút, cuối cùng tổng kết lại một câu, phụ nữ đều rất hay suy nghĩ nhiều.
Có thể là thái độ không tốt của anh buổi trưa, cho nên mới kích thích Bạch Hiểu Nguyệt nổi giận. Buổi tối anh lại về nhà trễ, không ăn cơm mà cô thì vẫn cứ đợi. Đoán không chừng, cô bé này suy nghĩ lung tung rồi.
Vân Thiên Lâm nghĩ đến cô thở phì phì lên lầu, trong phòng liền im lặng không có tiếng động gì. Trong lòng anh lo lắng, đi nhanh ra khỏi thư phòng đến phòng ngủ.
Không ngờ, khi đi ra lại nghe thấy tiếng lục đục gì đó dưới phòng bếp, sau đó lại là tiếng đổ bể gì đấy.
Vân Thiên Lâm chạy nhanh xuống lầu, liền thấy Bạch Hiểu Nguyệt té xỉu ở phòng bếp, bên cạnh là những mảnh vỡ thủy tinh.
Vân Thiên Lâm trở nên căng thẳng, chạy nhanh tới bế cô lên, lúc này mới cảm giác được cả người cô đều nóng hổi, cô sốt rồi.
“Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt….” Vân Thiên Lâm kêu vài tiếng nhưng cô vẫn không có phản ứng lại, Vân Thiên Lâm trở nên nóng nảy, nhanh chóng bế cô lên lầu. Vân Thiên Lâm gọi điện cho bác sĩ tư Vân gia. Sau đó anh chuẩn bị nước lạnh với khăn giúp cô lau người để người hạ nhiệt độ.
Không phải đang yên đang lành, sao tự nhiên lại sốt rồi. Chẳng lẽ vừa nãy cô không thoải mái mà chính anh lại không nhận ra sao? Mới vừa rồi còn cùng anh nói chuyện, Vân Thiên Lâm anh hối hận muốn chết, anh thế nhưng lại không phát hiện ra cô bị bệnh.
Bạch Hiểu Nguyệt nằm ở trên giường, cảm giác trên trán rất lạnh, cô mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người ở bên cô nhưng là lúc ẩn lúc hiện. Cô đang muốn ngồi dậy nói chuyện, ai biết được dạ dày cô khó chịu liền ói ra ngay lập tức chưa kịp đến nhà vệ sinh.
Ói ra toàn bộ đều là thức ăn giữa trưa, một mùi nồng đậm khó chịu xông lên mũi, ngay cả chính cô cũng không chịu được. Vân Thiên Lâm chạy nhanh đi tới vỗ lưng giúp cô thông khí, lo lắng đến mức cứ trách mãi bản thân mình không để ý đến cô.
Mẹ Ngô nói: “Hiểu Nguyệt con nói gì vậy, vốn dĩ đây là chuyện ta nên làm.”
Mẹ Ngô bắt đầu lau dọn sàn nhà, Vân Thiên Lâm cũng mang theo bác sĩ vào theo. Khi được bác sĩ bảo phải tiêm, Bạch Hiểu Nguyệt có chút sợ. Ngay từ nhỏ cô đã sợ chích, vừa nhìn thấy kim tiêm là lại hoảng sợ.
Bác sĩ khám cho Bạch Hiểu Nguyệt, xác định cô bị cảm đến phát sốt cùng với nôn mửa. Nhưng Vân Thiên Lâm lại nói Bạch Hiểu Nguyệt nôn mửa rất nhiều, anh không yên tâm lắm nên mới lặp lại cho bác sĩ.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bác sĩ chuẩn bị kim tiêm, khuôn mặt cô nhăn lại có chút không dám nhìn. Cô van nài: “Bác sĩ, có thể không chích được không?”
Vân Thiên Lâm sửng sốt đứng nhìn cô, sau đó đi đến bên người cô, ôm vào trong ngực, bàn tay kia vòng qua cô bao chặt lấy cô, anh nói: “Ngoan nào, đừng sợ.”
Bạch Hiểu Nguyệt đỏ mặt, cô bị Vân Thiên Lâm vào trong ngực, lại còn dỗ cô, anh đã biết cô lớn như vậy rồi còn sợ chích.
Danh Sách Chương: