Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216


Đặng Cầm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt nói, bây giờ bà mới biết được nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt này nói chuyện lại nghịch ngợm với sắc bén. Bà ta chính là ghét nhất người khác nhắc tới một là thể trọng, hai là tuổi, ba là ăn uống.


Bạch Hiểu Nguyệt cố tình nói như thế, sao cô có thể trơ mắt nhìn người ta nói mẹ cô, dù có là đắc tội với người lớn cũng không sao, là cô nguyện ý. Cô không muốn nhìn thấy mẹ chồng của cô vì người ta nhắc tới chuyện cũ mà buồn.


Vị phu nhân béo nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, ngón tay bàn tay đều là mỡ chỉ vào Bạch Hiểu Nguyệt nói nửa ngày không ra lời, một đôi mắt trừng đến Bạch Hiểu Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Hiểu Nguyệt.


“Mày….Mày….Mày…”


“Bà nói cái gì, chậc chậc chậc! Để tôi nói cho vị phu nhân lớn tuổi biết, bà vẫn là nên khống chế tâm tình mình cho tốt, tôi nghe nói với thể trọng như bà mà tức giận rất dễ bị lên huyết áp, chồng của bà có thường xuyên dẫn đến bệnh viện khám không, bệnh đó đối với người cao tuổi cũng rất nguy hiểm. Bà nên giải quyết vấn đề này sớm một chút. Bằng không chậm trễ lại xảy ra chuyện đáng tiếc.”


Bạch Hiểu Nguyệt nói, làm bộ dáng ra vẻ thành thật, luyến tiếc, quan tâm thật sự đến bà ta. Mỗi một câu là lấy tình cảm chân thành ra mà nói, khuyên nhủ thật sự là sợ bà ta tức giận lên cơn thật, thiếu chút nữa là mọi người đều tin vào Bạch Hiểu Nguyệt nói.


Bạch Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, dám nói với mẹ chồng cô như thế, cô nói lại mấy lời này vẫn còn là nhẹ. Bạch Hiểu Nguyệt thấy mới vừa rồi Đặng Cầm tâm tình không tốt lắm, lúc này mới nghĩ tới cách châm chọc làm cho bà không suy nghĩ nhiều; vui vẻ trở lại, mẹ vui thì cô mới vui lên được.


“Ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn, cái gì mà huyết áp cao rồi xảy ra chuyện đáng tiếc, chồng ta không dẫn đi bệnh viện. Có phải là cô trù ẻo ta chết sớm có phải không. Còn chồng của ta hẳn là đau lòng cho nên mới không muốn dẫn ta đi bệnh viện kiểm tra, các ngươi thì biết cái gì, đều là ghen ghét ta mà bịa đặt đủ thứ.”


Xem ra là vì không muốn đi bệnh viện chính là vì không dám, sợ bản thân mình đi bệnh viện rồi phát hiện có bệnh gì thì lại suy nghĩ nhiều, nhưng mà đi bệnh viện để khám xem thế nào biết đường bệnh nặng nhẹ mà chữa, chứ cô thấy bà ta đã phát tướng lên nhìn trông rất mập, đi cũng cảm thấy khó khăn.


Tính ra bà ta cũng không phải là ác ý, nhưng mà không phải vì vậy mà buông tha cho bà ta, ai bảo bà ta đắc tội với mẹ chồng cô.


“Có phải vậy không? Một hai phải bà cảm thấy như vậy thì tôi cũng không còn lời gì để nói. Tôi thấy bà vẫn luôn không ngừng ăn, có phải lúc nào cũng trong trạng thái đói lả, ăn bao nhiêu cũng không no, lại luôn thường xuyên đi vệ sinh. Gần đây nhất có phải là thể trọng của bà lại tăng thêm rồi không?”


Vi phu nhân béo sửng sốt, rồi làm bộ dáng như không biết: “Không biết cô đang nói gà vịt; nhăng cuội gì; ta trông rất là khỏe mạnh, sao có thể có bệnh gì được.”


“Bệnh của bà thì tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, có điều tôi nói cho bà biết, nếu trong người đã có những dấu hiệu này thì nên đi bác sĩ khám một chút, đây rõ ràng là bệnh tiểu đường, người ta còn gọi là bệnh nhà giàu. Nếu như không đi trị liệu sớm, sẽ càng ngày thêm nghiêm trọng, nếu như bà nói không có những dấu hiệu đó thì tốt chứ sao, coi như bà không có bệnh gì.”


Bạch Hiểu Nguyệt không biết trong lòng của bà ta đã ngầm thừa nhận là mình đã có những dấu hiệu đó, chỉ là cười cười chống chế không chịu thừa nhận mà thôi, không có gì cả, bà không sao.


“Vị phu nhân béo, còn có lần sau đừng nói đến chồng của người khác thế nào, nhỡ đâu chính chồng của bà cũng đang ở bên ngoài lăng nhăng gia tăng thêm số lượng tiểu tạm, thành lập một đội hùng hậu. Coi chừng có ngày người ta hất cẳng bà ra khỏi nhà.”


“Những lời này ngươi nói là có ý gì, chồng của ta sao có thể có người khác ở bên ngoài, tiểu nha đầu như cô nói hươu nói vượn cái gì đâu, cố tình châm ngòi ly gián tình cảm vợ chồng ta.”


Bạch Hiểu Nguyệt có châm ngòi sao? Cô chỉ là nói một vài suy đoán mà thôi, có nhất thiết phải la oai oái lên không? Không có thì thôi, ai làm gì được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK