Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207


“Thứ này rốt cục có liên quan đến cô hay không, cô là người rõ ràng nhất. Chuyện này tạm thời Vân Thiên Lâm không biết. Cô cảm thấy nếu như con trai ta nhìn thấy có người nguyền rủa vợ của mình thì có bỏ qua dễ dàng hay không?”


Cả người Chu Nhã Tĩnh cứng đờ, tính tình của Vân Thiên Lâm, cô lại như thế nào không biết. Cho nên cô mới tìm người đó, bảo hắn ẩn mình trong bóng tối. Tại sao Đặng Cầm còn hoài nghi ra cô, cô cho rằng mình chẳng để lộ ra manh mối nào.


“Chu tiểu thư là người thông minh, vì vậy đừng làm cho mọi việc trở nên loạn hơn nữa. Cuối cùng ai là người xấu hổ thì tự cô ắt sẽ biết.”


Chu Nhã Tĩnh không có đáp lại lời nói của Đặng Cầm, cô sững sờ đứng ở một chỗ không nhúc nhích, không ai biết là cô đang nghĩ gì. Đặng Cầm nhìn bộ dạng của Chu Nhã Tĩnh không khác gì mình nghĩ lắm, bà không cần phải nói thêm điều gì nữa, những lời nên nói bà đã nói hết rồi, nếu Chu Nhã Tĩnh còn không biết tốt xấu mà dừng lại, bà không ngại mình mang danh là kẻ xấu xa.


“Sự tình hôm nay, nếu như cô cảm thấy mình ủy khuất quá, có thể lập lại chuyện giống hôm qua, sắp xếp cho người viết tin sai sự thật, hay là cắt ghép hình ảnh, tiêu đề ta cũng đã nghĩ thay cô rồi cáu gì mà mẹ chồng và nàng dâu độc ác ra trận bắt nạt tình cũ yếu đuối trên giường bệnh. Đến lúc đó, ta sẽ cho cô biết thế nào mới là chân chính độc ác.”


Đặng Cầm ưu nhã cười, lôi kéo tay Bạch Hiểu Nguyệt, xoay người rời phòng bệnh đi, ngay cả liếc mắt nhìn Chu Nhã Tĩnh lần cuối cũng lười.


Thời điểm đi tới cửa, Đặng Cầm nghĩ gì đó rồi xoay người lại nói: “Đúng rồi, ta không hy vọng, con dâu của ta chịu thương tổn, nếu như ngày mai cô vẫn cứ đưa tin. Ta không cam đoan Vân gia sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ gì đâu.”


Bạch Hiểu Nguyệt đi theo phía sau Đặng Cầm, đi không được bao xa liền nghe thấy phía sau trong phòng bệnh truyền đến tiếng hô cuồng loạn, còn có tiếng đập vỡ đồ đạc. Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt cả kinh, Chu Nhã Tĩnh cô ta thật đúng là ăn không được thì đạp đổ, thắng làm vua thua làm giặc. Cô đang sợ liệu như thế bệnh tình của Chu Nhã Tĩnh có nặng thêm không?


Đặng Cầm lôi kéo tay Bạch Hiểu Nguyệt, an ủi cô nói: “Con là người của Vân gia, mẹ sẽ không để con phải chịu ủy khuất, Chu Nhã Tĩnh không phải là người đơn giản, cô ta tức điên lên thì đập phá đồ đạc thôi. Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu. Mẹ đang muốn đến một nơi gần đây là bạn của mẹ, con đi cùng mẹ.”


“Dạ? Vừa rồi không phải…” Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng, Đặng Cầm chỉ muốn cô đi cùng tới bệnh viện để gặp Chu Nhã Tĩnh thôi, không ngờ mẹ còn dẫn cô đi thăm bạn của mẹ.”


“Con đi cùng đi rồi sẽ biết là gặp ai.”


Chu Nhã Tĩnh ngồi ngây ngốc ở phòng bệnh, căn phòng được một người quét dọn sửa sang lại. Chu Nhã Tĩnh ngồi yên, thông qua cửa sổ kính cô nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt đỡ Đặng Cầm lên xe, hai người vừa nói vừa cười, trong lòng hận chính mình hiện tại không thể thay thế được vị trí của Bạch Hiểu Nguyệt.


Cô không rõ một điều, vì sao Bạch Hiểu Nguyệt lại được mọi người yêu thích trong khi cô ta có cái gì tốt, cô có chỗ nào không bằng cô ta, vì sao Cố Thần với Lăng Phong lại nói đỡ cho Bạch Hiểu Nguyệt.


Bọn họ không hy vọng cô với Vân Thiên Lâm ở bên nhau, cô cố tình không nghe lời nói của bọn họ. Trên đời này chưa có gì mà Chu Nhã Tĩnh không chiếm được mà nếu như cô không chiếm được thì cũng sẽ không ai có được.


Di động bị Chu Nhã Tĩnh ném một bên đột nhiên vang lên, Chu Nhã Tĩnh nhìn số điện thoại, cô không lập tức bắt máy mà đuổi người quét dọn ra khỏi phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, không cho phép ai tiến vào.


Xác định không có ai nghe lén, Chu Nhã Tĩnh lúc này mới ấn nút điện thoại nghe máy.


“Tại sao bây giờ cô mới nghe điện thoại? Tôi hết tiền rồi.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm đáng khinh dối trá, Chu Nhã Tĩnh cảm thấy một trận ghê tởm , nói đến chuyện này, trong lòng cô lại thấy tức hơn.


“Anh còn không biết xấu hổ, người của Vân gia mang Bạch Hiểu Nguyệt đến đây tìm tôi tính sổ, không phải anh nói sẽ không bị người khác phát hiện ra sao?”


“Phát hiện? Không có khả năng, bọn họ có chứng cứ không?” Chu Nhã Tĩnh nhất thời nghẹn lời, đúng thật là Đặng Cầm không có mang cái gì là bằng chứng đến đây, cho nên hết thảy có thể chỉ đều là suy đoán?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK