Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213


Thiếu chút nữa Bạch Hiểu Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, lời nói này, sao cô thấy giống như là bọn họ đang nói chính mình chứ không phải là ba người:Cô, Đặng Cầm và Tôn Viện.


Đối mặt với những ánh mắt châm chọc này, Tôn Viện vừa mới bước vào khí hỏa tỏa lên đột nhiên bình tĩnh trở lại, nét mặt biểu lộ ra cao quý ưu nhã tươi cười.


Lúc này, Thẩm Nhược Tâm ngẩng đầu, từ bà người thì Thẩm Nhược Tâm nhận ra Bạch Hiểu Nguyệt, không khỏi cả kinh.


“Bạch Hiểu Nguyệt? Sao cô có thể tới đây?”


“Bạch Hiểu Nguyệt?” Mấy người đàn bà vửa nghe tên Bạch Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ là Bạch Hiểu Nguyệt trong báo nhắc tới, tất cả đều không khỏi tò mò. Vừa thấy Bạch Hiểu Nguyệt một thân váy trắng, tùy ý khoác một cái áo len mỏng giống như là tiên nữ giáng trần, trang điểm nhẹ nhàng nhưng ngũ quan vẫn rất sắc, nhưng ở trong mắt người khác lại là một lý do để bắt bẻ.


“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người đàn bà trắc tính trắc nết trên báo. Như thế nào, sợ người ta nói mình là người đàn bà lăng lăng cho nên thay đổi diện mạo ngây ngô thanh thuần, thật là đáng tiếc quần áo cũng không thể che hết được mùi vị của hồ ly.”


“Đàn ông đều đúng là một dạng, đều thích loại phụ nữ như thế này. Khó trách Vân Thiên Lâm lại không coi trọng, nếu tôi là Đặng Cầm, chắc sẽ tức đến mức hộc máu vì có một cô con dâu làm xấu mặt gia tộc.”


“Ha ha ha!” Một người nói, tất cả mọi người đều phá lên cười, chỉ có Thẩm Nhược Tâm là không dám phát ra tiếng, bởi vì cô biết người đứng bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt chính là Đặng Cầm, còn một vị khác bên kia thì cô không biết là ai.


Thẩm Nhược Tâm cố ý kéo kéo áo mẹ chồng của mình, ý bảo bà đừng nói nữa, Thẩm Nhược Tâm sợ hãi đến toát cả mồ hôi trong. Trong lòng bồn chồn, không biết nội dung câu chuyện vừa rồi có bị Đặng Cầm nghe được gì không.


Đặng Cầm nhìn mấy gương mặt sưng phù, phấn son lòe loẹt ghê tởm, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Phải không? Vậy thì làm cho các người phải thất vọng rồi. Ta chẳng những không tức đến hộc máu mà còn vui vẻ cùng con dâu của tôi đến đây thưởng thức trà đạo, thật là phụ sự kỳ vọng của các người.”


“Ai nha, biết liền tốt, ha ha…” Người ngồi ở chủ tọa ăn đến vui sướng, còn cắn hạt dưa phát ra tiếng, cười lên một nụ cười lớn, sau đó bà ta đột nhiên sửng sốt, nghĩ nghĩ, hình như có gì đó không thích hợp, mới vừa rồi người đàn bà đó nói cái gì?


Người đàn bà trung niên mập mạp béo ụt ịt còn chưa phản ứng lại người đứng trước mặt mình là ai, suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa nhận ra. Một trong những người trong phòng nháy mắt, bà mới biết đó là Đặng Cầm, lúc này mới sực tỉnh nhớ ra, đồng thời cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ai sẽ nghĩ đến, bà chỉ là cùng mọi người nói chuyện phiếm thế nhưng lại bị Đặng Cầm bắt được.


Quả nhiên là nói tào tháo, tào tháo đến, đúng là ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói xấu sau lưng người khác, bởi vì chính mình căn bản không biết khi nào chính chủ sẽ xuất hiện sau lưng.


Tôn Viện với Đặng Cầm nhất quyết kéo Bạch Hiểu Nguyệt thoải mái hào phóng ngồi xuống, cứ như vậy nhìn mấy ngươi đàn bà trong phòng. Những người khác sợ tới mức không dám nói lời nào, mới vừa rồi còn châm chọc mỉa mai khắc nghiệt Đặng Cầm, bây giờ cả người sợ đến phát run.


Tuy rằng bà không biết người kế bên Đặng Cầm là ai, nhưng mà mỗi cái giơ chân nhấc tay của bà ta đều áp chế không khí cả gian phòng. Bà cùng với mấy phu nhân khác đến đây chủ yếu là để tiêu tiền, nói trắng ra là mấy người ở đây không tính là có địa vị quyền quý cao chỉ có một ít tiền, lâu lâu mới có cơ hội khoe khoang mình một chút.


Hôm nay thật vất vả mọi người mới có cơ hội này, bàn tới Hán Dật Hiên, lúc này mới tới đây xem thử thế nào. Về sau khi gặp người khác có thể nói chính mình quyền quý ở Hán Dật Hiên thưởng thức qua trà đạo ở đây, ai biết được tụ họp ở đây lại gặp được chuyện như này, thật là đủ xui xẻo.


“Tiếp tục đi! Sao lại không tiếp tục, không phải mới vừa rồi các người vui vẻ lắm sao? Ta cũng chỉ là tùy tiện đi ngang qua một chút, thuận tiện nghe một chút các người nói chuyện phiếm, Viện Viện, cậu nói có phải hay không?” Đặng Cầm ưu nhã tươi cười, lại làm trong lòng mấy người này một phen lo sợ, có thể là một người chống đỡ cho Vân gia, sao có thể là một người đàn bà đơn giản.


Đích thực Đặng Cầm là một người ưu quý cao nhã, càng không phải là một người dễ bị bắt nạt, hôm nay xem ra các bà bị trừng phạt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK