Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184


Chính là Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết cứ tin theo lời của Chu Nhã Tĩnh, tự nhiên cô cho rằng Vân Thiên Lâm có tay nghề tốt đều là vì lấy lòng người phụ nữ trước mặt, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.


Vân Thiên Lâm là ai nào, nguyện ý chính mình ủy khuất xuống bếp nấu ăn, có thể thấy được đối với Chu Nhã Tĩnh có bao nhiều thành ý.


Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt sinh ra tức giận, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chẳng khác nào tự nhận mình thua. Mục đích của Chu Nhã Tĩnh kêu cô đến đây hôm nay, xin lỗi chỉ là phụ, còn chính là muốn để cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe một chút trong quá khứ Vân Thiên Lâm đối xử tốt với cô ta thế nào.


“Tôi xem như là mình là người hưởng phúc, nhờ cô mà tay nghề của Thiên Lâm ngày càng giỏi, tôi ăn được không ít món ngon của anh ấy làm cho, xem ra tôi phải cảm ơn Chu tiểu thư nhiều rồi.”


Chu Nhã Tĩnh thanh thanh cười, trong lòng đã chán ghét đến phát cuồng rồi. Cô với Vân Thiên Lâm ở bên nhau hai năm, chỉ biết là tài nấu ăn của anh ấy rất tốt, nhưng trước giờ đều chưa từng ăn qua các món ăn Vân Thiên Lâm làm.


Cô còn nhớ rất rõ, có một lần nói đùa, Chu Nhã Tĩnh nói rất muốn thử xem các món ăn anh làm hương vị có đặc biệt hơn người thường làm không thế nhưng Vân Thiên Lâm lại im lặng, không có nói chuyện. Sau đó từ trong miệng Cố Thần cô mới biết Vân Thiên Lâm đã từng nói qua, cả đời này, anh chỉ nấu mỗi cho vợ của mình.


Nhưng hiện tại, Bạch Hiểu Nguyệt thế nhưng lại quang minh chính đại ở trước mặt cô khoe khoang Vân Thiên Lâm đối với cô ta có bao nhiêu là ân ái.


Vì cái gì ông trời lại đối xử không công bằng với cô, người bình thường đến vậy cũng có thể có được Vân Thiên Lâm ưu ái, cô rõ ràng là quen biết Vân Thiên Lâm trước. Những gì mà Bạch Hiểu Nguyệt đang có hẳn là thuộc về cô mới phải.


Cho nên, hiện tại là cô đang ra sức lấy lại những thứ thuộc về cô, không quá đáng một chút nào, ông trời cũng đang đứng về phía cô.


“Ha ha! Thiên Lâm thích nhất là uống cà phê. Cô không biết, anh ấy trước kia…”


Nhìn bên ngoài Chu Nhã Tĩnh như đang nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng bên trong ghen ghét đố kỵ Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta đang không ngừng ra sức nói ra mấy thói quen trước kia của Vân Thiên Lâm vô cùng tự nhiên, cô ta là đang khoe khoang trước đó bọn họ có bao nhiều là tình cảm nồng nàn.


Bạch Hiểu Nguyệt cũng không có tức giận, chỉ là hơi hơi mỉm cười, cô nhìn người ngồi trên ghế dài, không tự chủ đứng dậy nói với Chu Nhã Tĩnh: “Thiên Lâm có thích qua cái gì, tôi cũng không rõ lắm, thói quen của anh ấy tôi cũng không biết kỹ càng. Nếu không phải là Chu tiểu thư nói, tôi căn bản không biết anh ấy lại có nhiều thói quen đến vậy.”


Trong lòng Chu Nhã Tĩnh đắc ý, là chồng của mình mà người làm vợ cũng không biết, lại từ trong miệng của một người phụ nữ khác mà biết, trong lòng của Bạch Hiểu Nguyệt khẳng định là không dễ chịu đi!


Cái cô muốn chính là Bạch Hiểu Nguyệt thấy khó chịu, tốt nhất là biết khó mà lui, tự động bỏ cuộc càng tốt.


Chỉ cần Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, Vân Thiên Lâm sẽ liền phát hiện, ai mới chính là người phù hợp với anh nhất, hai người bọn họ mới là một đôi xứng đôi.


“Rốt cục thì mỗi lần chúng tôi ăn cơm, đều là Vân Thiên Lâm chọn đồ khẩu vị cay. Tôi còn tưởng rằng Vân Thiên Lâm có cùng khẩu vị với tôi. Cô cũng không biết…” Bạch Hiểu Nguyệt nói.


Đến đây, sắc mặt Chu Nhã Tĩnh cứng đờ, Bạch Hiểu Nguyệt đi đến ngồi xuống sát bên Chu Nhã Tĩnh, thoạt nhìn giống như là hai chị em tình cảm rất tốt.


Muốn diễn trò trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt cô thì cô cũng sẽ chơi lại. Bạch Hiểu Nguyệt chưa ngán ai bao giờ.


“Ban đầu, tôi còn tưởng là Vân Thiên Lâm rất thích ăn cay, hai người đều có sở thích giống nhau. Sau một ở Vân gia, mẹ anh ấy nói tôi mới biết được Vân Thiên Lâm căn bản không thể ăn được cay, lại còn cố tình cùng tôi đi ăn lẩu. Nếu như không phải bởi vì mối quan hệ quá tự nhiên giữa tôi và anh ấy, không biết rằng tôi sẽ áy náy cỡ nào.”


“Ha ha! Phải không?”


Chu Nhã Tĩnh đem tay nắm chặt giấu vào trong ống tay áo, nếu có thể cô không muốn nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói tiếp, thật là muốn ngăn cái miệng của cô ta lại. Cô không ngừng nói với bản thân mình, này là Bạch Hiểu Nguyệt đang lừa cô, một người cao cao tại thượng như Vân Thiên Lâm sao có thể ủy khuất chính mình, chiều theo sở thích của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK