Chương 218
Vân thiếu nhất định sẽ nể mặt Thẩm Nhược Tâm cô, cho cô mặt mũi. Đến lúc đó, mầy người người nhiều chuyện này khẳng định sẽ không khinh thường cô nữa, còn mẹ chồng cũng sẽ lau mắt mà nhìn cô bằng con mắt khác.
“Chẳng lẽ Hán Dật Hiên này là của ngươi sao?” Mọi người cả kinh, ai sẽ nghĩ đến, một Hán Dật Hiên nổi danh lừng lẫy thế nhưng lại là của phu nhân thị trưởng, đích xác Tôn Viện chính là người thần bí đứng đằng sau.
“Trò chơi chán thật. Biết ngay là hai tên tiểu tử này sẽ không dây dưa cùng với một đám người đàn bà ngu ngốc. Người đâu, kéo đám người này mang đi ra ngoài, từ nay về sau không được bước nửa bước vào Hán Dật Hiên. Đúng là làm bẩn nơi của ta.” Tôn Viện chơi đủ rồi, ra lệnh một tiếng, mấy người bảo vệ đi vào không chần chừ dẫn mấy người đàn bà đi ra ngoài.
“A Nham, chuyện còn lại phải xử lý thật tốt.” Vân Thiên Lâm đỡ Đặng Cầm lên, bọn họ định chuẩn bị rời đi. Thẩm Nhược Tâm ở trong đám người, nhưng Cố Thần từ đầu đến cuối một cái liếc mắt cũng không đếm xỉa tới cô ta.
Không biết vì sao, trước kia mỗi lần Cố Thần đi đến nơi nào trong mắt cũng sẽ chỉ có duy nhất Thẩm Nhược Tâm, đột nhiên bị đối đãi lạnh lùng như vậy, trong lòng thực không thoải mái. Cô biết tình cảm của Cố Thần đối với cô có biết bao nhiêu sâu đậm, sao có thể chỉ một thời gian ngắn đến thế, liền đem cô quên đi không còn một chút cảm tình nào.
Thời điểm Thẩm Nhược Tâm đứng lên, giả bộ đột nhiên té ngã xuống, thuận thế hướng về phía Cố Thần mà nằm xuống, Tôn Viện với Đặng Cầm cảm thấy kỳ quái có chuyện gì đây.
Cố Thần rất tự nhiên lùi lại mấy bước, trơ mắt nhìn Thẩm Nhược Tâm té ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không có đứng lên, đôi mắt thờ ơ.
Cố Thần càng là như vậy, Thẩm Nhược Tâm lại càng không cam lòng. Tại sao lại như vậy, trước kia chỉ cần chính minh chỉ hơi nhíu mi một chút, anh sẽ rất khẩn trương giống như cô sắp xảy ra chuyện gì vậy.
“A Thần!” Thẩm Nhược Tâm ngẩng đầu, giọng điệu hơi có chút ủy khuất, trong mắt lộ ra một tầng hơi nước, nếu là trước đây, Cố Thần đã sớm không màng tất cả vội vàng tới đỡ cô đứng dậy hỏi han ân cần, nhưng hiện tại anh đã chết tâm rồi, đối với người phụ nữ này một chút cũng không còn lưu luyến.
Ngược lại Thẩm Nhược Tâm đã kết hôn đối với anh mà nói, làm anh sinh ra một chút phản cảm. Mà Thẩm Nhược Tâm đã quên, ở đây còn có mẹ chồng của mình, hai chữ A Thần này, nhiều người nghe như vậy, xưng hô thân mật làm cho tất cả mọi người nghi ngờ đoán xem bọn họ có mối quan hệ gì.
“Thầm tiểu thư, có việc gì sao?” Một câu Thẩm tiểu thư đã biểu lộ tất cả đầy đủ ý của Cố Thần, Thẩm Nhược Tâm giống như bị người ta đánh một cái thật mạnh vào mặt, nóng rát đau.
Bất đắc dĩ Thẩm Nhược Tâm phải tự mình đứng lên, mười phần đều là ỷ khuất nói: “A Thần, em biết, em lựa chọn như thế là làm anh rất thống khổ. Chẳng lẽ Em biết, mẹ chồng em nói mấy lời không dễ nghe, anh có thể hay không giúp em nói với Vân Thiên Lâm, không cần phải truy cứu mẹ chồng của em, bà là vô ý mà thôi.”
Thẩm Nhược Tâm đã nói như vậy, nếu là Vân Thiên Lâm lại tiếp tục truy cứu vấn đề chính là đi so đo với một đám đàn bà yếu ớt, chuyện này truyền đi ra ngoài nhất định sẽ không dễ nghe. Nhưng mà Thẩm Nhược Tâm lại không biết, Vân Thiên Lâm muốn làm gì, thì sẽ không bao giờ để ý đến ánh nhìn của người khác.
“Thầm tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên duy trì khoảng cách tương đối tốt, để tránh gây hiểu lầm cho người khác, làm cho tất cả mọi người ở đây đều hoang mang. Chúng tôi cùng với cô, tựa hồ như chưa từng quen biết. Sự tình của Vân Thiên Lâm, cậu ấy muốn xử lý thế nào, người làm anh em như tôi không có quyền can thiệp.”
Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng Cố Thần sẽ nói giúp Thẩm Nhược Tâm vài câu, nhưng những lời này của Cố Thần nói ra làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có chút ngoài ý muốn mà nhìn anh bằng con mắt khác.
“Chẳng lẽ anh không thể nể mặt tình cảm của chúng ta trước kia mà cho em chút mặt mũi sao?”
Danh Sách Chương: