Chương 147
Mọi người bởi vì chuyện này mà không ngừng xôm tụ về Lý Vân, bao nhiêu giả thuyết đặt ra có phải cô ta có nhiều thói quen không tốt cho nên mới nhanh chia tay như vậy không, có khi tính tình cô ta không tốt cho nên mới bị đàn ông ghét bỏ.
Thậm chí có người còn nói khó nghe hơn, có người nói cô ta có một số việc không được, cho nên… “Tôi đâu có nói tới cô, tôi chỉ nói suy nghĩ của riêng mình mà thôi. Ngay cả quyền tự do ngôn luận cơ bản tôi cũng không có nữa sao. Chỉ tại thư ký Lý có tật giật mình cho nên mới nghĩ là tôi nới với cô, mà cô công nhận miệng mình thối thật à nên mới dám lên tiếng. Cũng khó trách thư ký Lý đến giờ vẫn là độc thân chưa có người yêu”
Bạch Hiểu Nguyệt tủm tỉm cười nói, mỗi từ mỗi chữ đều sắc bén như lưỡi dao khứa vào Lý Vân. Phải biết Lý Vân chịu không nổi nhất chính là bị người ta nói là mình ế, hiện tại lại bị Bạch Hiểu Nguyệt nói ra trước mặt mọi người ở nhà ăn, hiển nhiên là Lý Vân đau ê chề, tức giận phừng phừng.
Bạch Hiểu Nguyệt cô không phải là người chịu ủy khuất cứ để người ta mắng không lên tiếng. Nếu như người ta không động đến cô thì nước sông không phạm nước giếng, còn một khi đã động đến cô thì cô cũng sẽ đáp trả lại như thế ấy.
“Cô… là ai nói cho cô…Cô cho rằng người nào cũng giống như cô hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông.
Đàn ông đều là một lũ không tốt, mỗi ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo bướm, suy nghĩ đến những chuyện dơ bẩn, là bọn họ không xứng chứ không phải là tôi không có ai yêu.”
Lý Vân càng nói thì lại càng kích động, Bạch Hiểu Nguyệt mơ hồ có cảm giác không thích hợp. Lý Vân này sao đột nhiên lại kích động như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ thế nào cũng có chút kỳ quái, không được bình thường.
Sức lực của Lý Vân rất lớn, Bạch Hiểu Nguyệt dùng sức cũng không thể nào thoát khỏi gọng kiềm hai tay của Lý Vân. Liền ngay lúc này, đột nhiên Lý Vân buông tay Bạch Hiểu Nguyệt ra. Bạch Hiểu Nguyệt mất thế cân bằng, ngã người ra đằng sau, hôm nay cô lại mang giày cao gót nên không thể linh hoạt như ngày thường thế là cứ thế mà ngã.
Mọi người đều đứng ở bên cạnh xem trò vui, không ai sẽ ngu ngốc đến mức đứng ra nói công đạo giữa hai người này. Lâu lắm công ty mới có kịch hay để xem, cuộc sống thường ngày ở công ty quá chán nên bây giờ phải lợi dụng thời cơ để gia tăng niềm hứng thú đi làm.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, một tay giữ chặt lấy hông Bạch Hiểu Nguyệt. Cũng may nhờ bàn tay này mà cô mới thoát được cảnh té dập mông, cô còn cảm nhận được độ hơi ấm truyền đến thân thể cô.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu rên, Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn, liền thấy Tô Na đang nâng tay mình, sắc mặt đau đớn.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không có việc gì, hình như là bị trẹo rồi.” Vì Tô Na giữ chặt Bạch Hiểu Nguyệt, lại dùng quá sức nên tay có chút không phòng bị liền bị trặc. Bạch Hiểu Nguyệt có chút áy náy khi hại Tô Na bị thương thành thế này, đều là do cô gây chuyện tự nhiên lại làm liên lụy đến Tô Na.
Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên xoay người lại, nhìn Lý Vân bằng ánh mắt lạnh lùng, cô ta đang rất đắc ý khi đẩy ngã cô vừa rồi. Lý Vân được lắm, động khẩu không được liền động thủ, thù này nhất định cô sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn vào mắt Lý Vân, nhìn về phía ngồi đằng sau, Bạch Vân Khê đang thong thả ung dung ăn cơm.
Nếu nói chuyện này không có liên quan đến Bạch Vân Khê, có chết cô cũng không tin Nếu như cô ta cứ âm hồn bất tán không chịu buông tha cho cô, vậy thì không thể trách được cô.
Danh Sách Chương: