Chương 232
Nếu như Bạch Vân Khê hiện tại vẫn chưa mang thai, mãi cho đến tận thời điểm sinh nở, cô ta vẫn chưa có gì thì đến lúc đó có thể Bạch Vân Khê sẽ mang một đứa trẻ nào đó không rõ lai lịch đem đến giao cho Trình gia.
Anh chính là nhớ rất rõ, bên người của Bạch Vân Khê còn có một người tên là Tần Lệ. Lúc trước bà ta có thể bức ép Bạch Hiểu Nguyệt kết hôn với lão già họ Lưu kia thì hiện tại bà ta nhất định cũng sẽ có biện pháp giúp đỡ con gái của mình vượt qua tình cửa ải khó khăn.
Nhân tâm vẫn là rất đáng sợ, không có giống như cô ngốc nhà anh suy nghĩ đơn giản.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Vân Thiên Lâm không nói lời nào, thở dài: “Anh cười cái gì, những lời anh nói là có ý gì?”
Vân Thiên Lâm dẫm phanh lại, xe ngừng lại ở ngã tư đường chờ đèn xanh, Vân Thiên Lâm nghiêng mặt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt.
“Tại sao em biết được Bạch Vân Khê hiện tại không mang thai?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm hỏi như vậy, cô mới bừng tỉnh sự việc. Cũng đúng, cô ta không mang thai trước đó, không có nghĩa là bây giờ cô ta không mang thai, như vậy vấn đề có thể giải quyết được rồi sao.”
Xem ra cô làm cho vấn đề trở nên phức tạp lên rồi.
Không đúng! Chính cô từ khi nào lại quan tâm đến chuyện của Bạch Vân Khê như vậy, cho dù có là chị họ của cô đi chăng nữa, thì cô ta cũng chỉ coi cô là kẻ thù, cô vắt óc suy nghĩ chi cho mệt.
“Tin tức hôm nay trên báo, anh nói xem có phải vì thị trưởng Tôn vì phu nhân của mình mà xả giận thay hay không?” Bạch Hiểu Nguyệt nhớ tới tin tức mình đọc được. Cô vừa mới hỏi anh như vậy thì đã thấy trên mặt Vân Thiên Lâm đắc ý cười cười, tựa hồ giống như là anh mới chính là người làm ra nó.
“Không phải chỉ có thị trưởng Tôn mới vì vợ của mình mà ra mặt trút giận.” Cái ý này, rõ ràng là anh đang thừa nhận anh có nhúng tay vào chuyện này. Bạch Hiểu Nguyệt thở dài một cái, coi như là cô chưa nghe qua anh nói gì.
Bất quá chuyện này sẽ không đơn giản là thế mà kết thúc. Đặc biệt là đối với Lưu gia, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu. Lưu Huân đã bắt đầu nhận được cái kết cục mà anh đã tưởng tượng ra, còn Thẩm Nhược Tâm ngày qua ngày cũng trở nên đặc sắc hơn.
“Có chuyện gì mà anh không biết không? Sao em luôn cảm thấy hình như lại có người bị anh tính kế.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút quái lạ, rõ ràng anh so với bình thường chẳng có gì khác, nhưng mà trực giác bảo cô rằng là anh lại đang làm chuyện xấu.
“Tạm thời là bí mật, đến lúc đó em sẽ biết.” Bạch Hiểu Nguyệt kêu lên một tiếng, đối với cô mà còn bí mật hẳn là sự việc không đơn giản như cô nghĩ, mà thôi biết nhiều lại càng thêm đau đầu.
Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt ngẫm lại hình như cô hỏi hơi nhiều, có chút quá phận. Mỗi người đều có một bí mật riêng, cô không thể yêu cầu quá nhiều.
Chuyện này Vân Thiên Lâm cũng không muốn kể cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe, anh chỉ muốn bảo vệ thế giới tốt đẹp của cô thôi. Cô không nên bị những chuyện dơ bẩn này mà ảnh hưởng đến thế giới quan của mình.
Việc của anh nên làm đó chính là bảo vệ cô về một thế giới tốt đẹp. Chỉ cần cô luôn luôn ở bên cạnh anh, thì anh sẽ luôn luôn bảo vệ cô.
Giờ khắc này Thẩm Nhược Tâm căn bản không biết chính mình đã trải qua những chuyện tồi tệ gì. Thẩm Nhược Tâm đứng trước gương là những vết thương chi chít trên thân thể, cô cơ hồ không thể tin được đây là chính mình.
Ngày hôm đó thật sự đó không phải là Lưu Huân mà cô biết. Anh như vậy quá đáng sợ, đáng sợ đến mức hiện tại cô hồi tưởng lại mình ở trong tình cảnh ngày hôm đó, cả người đều run lẩy bẩy.
Danh Sách Chương: