Chương 195
Cô bị thương là việc tại cô không bảo vệ tốt thân thể mình, sao có thể trách người khác được. Cái này chỉ có mỗi Vân Thiên Lâm là ngang ngược nói như thế, cô cũng không thèm tranh luận lại anh.
“Còn nữa vết thương của em như thế này mà muốn nói đến bồi thường thì không chỉ đơn giản như thế.”
Vân Thiên Lâm nói rất bình tĩnh, tự nhiên, nhưng mà cô cảm nhận được cái toàn soạn của tờ báo đó sắp tiêu rồi, cô chưa phải là chưa nghe qua thủ đoạn của Vân Thiên Lâm, mà cô lại không phải là thánh mẫu, chuyện này Vân Thiên Lâm xử lý thế nào cô cũng sẽ không ngăn cản.
“Một cái tòa soạn chỉ vì doanh số, lợi nhuận mà bất chấp sự thật, đưa tin sai lệch, lừa gạt người đọc, hoàn toàn không nên tồn tại nữa.” Vân Thiên Lâm an tĩnh lái xe, lời này xuất phát ra từ miệng anh, hẳn là anh sẽ không nhất quyết bỏ qua.
Thời điểm Vân Thiên Lâm biết cái tin tức đó, đã kêu A Nham đi xử lý, quyển tạp chí lá cải này có thể đều đổi tên thay họ. Nhưng mà không sao, anh có thời gian để truy tìm ra người đứng đằng sau vụ này là ai.
“Em đúng là cứng lên rất nhiều, đi theo anh học hỏi được không ít.” Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói thế, cô không đáp lại lời anh, chỉ nhìn về phía trước suy nghĩ sâu xa. Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước nhà.
Bạch Hiểu Nguyệt vốn định tự mình đi, dù sao trong nhà có rất nhiều người hầu, cô hơi xấu hổ, nhưng bị Vân Thiên Lâm trợn mắt trừng một cái, cô đành phải ngoan ngoãn để anh ôm đi.
“Này…Thiếu phu nhân bị làm sao vây?”
“Cô ấy bị thương ở chân, mẹ Ngô, chút nữa mẹ nấu canh xương hầm cho cô ấy.”
“Vâng, thiếu gia.”
Vân Thiên Lâm thật cẩn thận đem người đặt trên sô pha, mẹ Ngô lo lắng vô cùng. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chân của mình sưng to, có chút bất đắc dĩ, ai biết ngày thường cô mang giày cao gót, đột nhiên hôm nay lại nghĩ tới mang giày cao gót thế là bị ngã.
Vân Thiên Lâm giúp cô cởi đôi giày đó ra, giây tiếp theo liền ném vào thùng rác.
“Anh làm gì vậy?”
“Làm em bị thương thì còn giữ lại làm gì?”
…Bạch Hiểu Nguyệt thật không có lời gì muốn nói nữa. Chân của cô nhìn có sưng to một chút, đau một chút nhưng cũng không khoa trương đến mức như anh nói. Đôi giày kia cô mới mang vài lần, tuy cao nhưng rất đẹp, cứ như vậy mà bị ném đi, cô là tiếc của đó.”
“Anh thật đúng là lãng phí, giày nó có đắc tội với anh đâu.”
“Anh không thiếu tiền, với lại nó chính là đắc tội với anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy mình không thể nói lại với anh. Một câu của anh cũng đủ làm cho cô im bặt, tốt lắm. Vân gia không thiếu tiền, Vân Thiên Lâm cũng không thiếu tiền, nhưng cô lại chính là người thiếu tiền được chưa. Mặc dù tài sản của anh cũng là của cô, nhưng mà cô đâu thể lúc nào cũng dùng tiền của anh mua, ngay cả đôi giảy của mình cũng không thể mua được. Cô mà nói ra điều này với anh, thể nào cũng bị anh mắng.
“Thôi được rôi, dù sao chân em bị thế này cũng không mang được giày, anh muốn làm gì làm.” Chân cô phù lên rất tô, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm cầm trong tay thuốc xoa, nhớ tới lời bác sĩ dặn.
Chân bị sưng, lúc bôi thuốc phải dùng chút lực, máu bầm bên trong mới có thể tản ra, nói cách khác rất khó chịu. Sẽ có chút đau, đến lúc đó chỉ có thể chịu đựng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn lại cái chân của mình, cái dạng này động cô cũng không muốn động, nếu như dùng sức chắc sẽ rất đau.
Vân Thiên Lâm cầm chân Bạch Hiểu Nguyệt đặt lên trên đùi mình, trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt vang lên hồi chuông cảnh báo.
“A, anh muốn làm gì?”
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, Vân Thiên Lâm cũng đoán được là cô sợ đau, cô ngốc này khẳng định là rất sợ đau cho nên mới khẩn trương vậy. Chân của cô cần phải vặn, không có cách nào khác, nếu không chỉ thoa thuốc thôi thì rất khó nhanh lành.
“Em nói xem?”
Danh Sách Chương: