Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 194


Nhớ tới cái tin tức bị viết loạn lên lung tung thành một mớ rác rưởi, cô bị người ta hiểu lầm đến mức thảm hại, nghĩ đến là cô lại thấy không vui.


“Cô ngốc, có biết tại sao người ta viết em thành như vậy không?” Bạch Hiểu Nguyệt không rõ, chính mình không có chơi xấu ai, cũng không làm gì đắc tội với mấy người đó, vì cái gì mà bọn họ muốn nhằm vào cô, là có mục đích sao?


“Chính là hâm mộ em, ghen tỵ em gả cho anh. Vân phu nhân cũng không phải là một vị trí dễ đảm đương.”


Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói thế mới phản ứng lại, lời nói này hình như bởi vì cô được xem là bảo bối được cưng chiều của Vân Thiên Lâm, cho nên mới bị nhiều người ghen ghét, ánh mắt hận ý, nhưng mà sao cô cảm thấy như là anh đang khen bản thân mình vậy.


Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt Vân Thiên Lâm một cái: “Lúc trước anh có nói vị trí Vân phu nhân cần yêu cầu cao vậy đâu. Em chỉ số thông minh bình thường, EQ cũng bình thường, Vân thiếu có muốn suy xét một chút đổi thành Vân phu nhân cường thế một chút?”


Vân Thiên Lâm đột nhiên ngừng lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên bị một trận chột dạ, không dám nhìn đến đôi mắt Vân Thiên Lâm, tựa hồ là chính mình nói sai cái gì đó, thảm rồi.


“Không cần suy xét, anh thấy rất tốt, nếu như cường quá anh sợ mình áp chế không nổi.”


“A! Vậy ý của anh là lúc trước em không có cường thế, dạng ngoan ngoãn nghe lời?” Bạch Hiểu Nguyệt thở phì phì nhìn Vân Thiên Lâm, cô mới không phải là cái dạng tiểu bạch thỏ đó.


“Thế em nghĩ mình là ai mà không phải là tiểu bạch thỏ. Toàn bị người ta bắt nạt.”


“Không phải mà, tại lúc ấy em bị trẹo chân không nhúc nhích nổi cho nên mới bị đám người đó hành hung, bắt nạt, nếu không em đã nhanh chóng thoát khỏi đó rồi.”


“Được rồi, là lỗi của anh hết được chưa. Về nhà anh phải đào tạo huấn luyện em làm cách nào mới bảo vệ mình trước những kẻ săn tin, nếu không em bị thương lại đổ tội cho anh không bảo vệ em tốt.”


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm ánh mắt nguy hiểm, Vân Thiên Lâm chột dạ, không dám nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, nhanh chóng bế cô ra xe về nhà.


Bạch Hiểu Nguyệt đang buồn phiền mà được mấy câu của Vân Thiên Lâm chọc cười liền biến mất. Có lẽ trên đời này chỉ có mình anh là để ý đến cô từng chút một ngoài ba mẹ cô ra, cho nên cô rất mong Vân Thiên Lâm và cô sau này cũng giống ba mẹ đi đến với nhau cuối con đường.


Đối với tin tức trên báo, một chữ Vân Thiên Lâm cũng không hỏi. Cô thấy cũng may hôm qua cô đã tự mình nói cho Vân Thiên Lâm biết trước cuộc gặp mặt của cô với Chu Nhã Tĩnh, bằng không cái tin này hiện lên mà hôm qua cô không kể cho anh biết thì bây giờ cô cũng biết phải giải thích thế nào thì anh mới tin.


“Anh giúp em xin nghỉ một tuần, em ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt.”


“Hả! Anh lại xin trưởng phòng của nghỉ nữa sao?” Lần trước Vân Thiên Lâm trực tiếp gọi cho trưởng phòng của cô xin nghỉ, làm cho anh ấy sợ một phen hú vía. Mấy ngày kế tiếp sau, trưởng phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt khách khí, đối xử không công bằng giữa các đồng nghiệp khác. Bạch Hiểu Nguyệt thực sự không muốn anh lại gọi điện cho trưởng phòng, sau này rất khó đối xử tự nhiên với nhau trong làm việc.


“Trình Lãng.” Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, giây tiếp theo cảm thấy có chút không thích hợp, kỳ quái nhìn anh, Trình Lãng?


“Là ông chủ, mà lại để nhân viên của mình bị thương ngay trước cửa công ty mình, chẳng lẽ anh ta không nên chịu trách nhiệm một phần. Tính về tư, vợ của Vân Thiên Lâm bị thương ngay trước Vinh Thăng, Trình Lãng phải là người đứng ra phụ trách. Anh không có yêu cầu anh ta bồi thường là nể mặt hắn lắm rồi.”


Bạch Hiểu Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, nào có ai lại nói đạo lý thế này giống anh không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK