Chương 263
Nhưng mà quả thật là phải công nhận hiệu quả rất tốt. Bạch Hiểu Nguyệt thu thập đồ đạc cá nhân của mình chuẩn bị rời khỏi Vinh Thăng, cô từ biệt người hướng dẫn cho cô. Lúc gần đi, trưởng phòng Lưu rất lưu luyến cô, nói là có dịp sẽ gặp mặt ăn một bữa.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu mỉm cười, điều đó là tất nhiên rồi. Cô rời khỏi Vinh Thăng chứ đâu phải rời khỏi thành phố Y.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút luyến tiếc công ty cô thực tập những tháng qua, nếu như không phải sợ bên ngoài đồn dị nghị không hay thì cô cũng muốn ở lại làm việc nơi đây. Nhưng cô không nên vì bản thân mình mà không nghĩ đến toàn cục. Rời khỏi Vinh Thăng là tốt cho cô, tốt cho Vinh Thăng và tốt cho cả Vân Thiên Lâm.
Bưng thùng đồ nhỏ xuống lầu, Vân Thiên Lâm đã đứng đợi sẵn dưới công ty chờ cô. Cô cuối cùng đã thành công tốt nghiệp xong. Thiên Lâm đã đáp ứng cô rồi, tốt nghiệp xong sẽ dẫn cô đi ăn một bữa ăn ngon. Nhưng mà khi sống chung với Vân Thiên Lâm được ăn quá nhiều món ngon, cho nên cô không còn thấy hứng thú nữa.
“Chúng ta trực tiếp sẽ trở về nhà? Hiện tại thời gian còn rất sớm, chúng ta đi dạo qua siêu thị một chút được không? Lâu rồi em không có đi siêu thị mua thức ăn vặt.”
Trước kia Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nếu như cô kết hôn rồi, nhất định phải cùng chồng cô đi siêu thị mua thức ăn, cái cảm giác này thực sự rất hạnh phúc.
“Được!” Vân Thiên Lâm nói một từ, khởi động xe rời khỏi Vinh Thăng.
Mà lúc này ở trên đỉnh cao của tòa nhà Vinh Thăng, Trình Lãng đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy hết một màn vừa rồi. Chiếc xe màu trắng Land Rover dần dần rời đi. Anh vốn định để Bạch Hiểu Nguyệt ở lại làm việc, nhưng mà cô đã tự động nộp đơn rời khỏi công ty.
Hôm nay là ngày Bạch Hiểu Nguyệt kết thúc kỳ thực tập ở đây, lúc này hẳn là cô ta đã rời đi. Bạch Vân Khê sờ sờ bụng của mình, trong mắt thoáng qua tia ưu thương.
Vì sao Bạch Hiểu Nguyệt cứ như một âm hồn bất tán không tan, rõ ràng đã kết hôn rồi, lại cứ muốn chiếm lấy tâm Trình Lãng.
Bạch Vân Khê từng cho rằng chính mình có thể làm cho Trình Lãng hạnh phúc, là có thể làm cho Trình Lãng hoàn toàn quên Bạch Hiểu Nguyệt. Hiện tại xem ra là cô xem nhẹ tình cảm bảy năm qua của bọn họ, cái tên Bạch Hiểu Nguyệt này vẫn còn khắc sâu trong lòng Trình Lãng.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Bạch Vân Khê lại thể rằng cô tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp lấy Trình Lãng của cô, không cho kẻ khác phá hư hạnh phúc của mình. Mặc kệ là ai đều không thể.
“Trạch, anh đang suy nghĩ điều gì vậy?” Âm thanh mềm nhẹ, so với Bạch Hiểu Nguyệt vui sướng, nghịch ngợm rất khác nhau. Trình Lãng rõ ràng biết chính mình cũng đã sắp kết hôn rồi, tại sao càng tới gần hôn lễ thì anh lại có cảm giác bài xích trong lòng.
“Không có gì, có chút mệt, anh nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.” Bạch Vân Khê cười cười, từ đằng sau lưng ôm lấy eo Trình Lãng dựa vào lưng anh. Cũng chỉ có như vậy mới làm cho cô cảm thấy kiên định.
Trạch, em sẽ không để ai cướp lấy anh ra khỏi vòng tay anh đâu, mặc kệ là ai đi chăng nữa.
“Anh nói thật sao?” Nghe Vân Thiên Lâm nói cuối tuần anh sẽ dẫn cô đi ăn thịt nướng, Bạch Hiểu Nguyệt liễn nhảy cẫng lên, có trời mới biết những ngày qua cô chịu đựng tới mức nào.
Mỗi ngày không phải là xem phim cho đến chán thì cũng là chơi game, ở nhà không có ra cửa. Đã nhiều ngày liên tiếp diễn ra như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy trên người mình như đã mọc nấm.
“Ừm, cuối tuần này anh không cần phải tăng ca, cho nên mang đi giải sầu một chút. Chúng ta sẽ đi Sơn Trang Minh Nguyệt.”
“Hả!” Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe anh dẫn cô ra ngoài chơi, cả người đều thấy phấn chấn cả lên, cô liên tục hỏi anh có cần phải chuẩn bị thứ gì không, đi nướng thịt ngoài trời hẳn là phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.
“Tối hôm nay anh muốn tăng ca sao?” Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới lâu rồi cô chưa được ăn kem, mà bữa giờ cô cũng chưa ra khỏi cửa.
Tóm lại một chữ chính là lười.
“Sắp xong rồi.”
Danh Sách Chương: