Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173


“Chẳng lẽ anh trách em đi lung tung? Là chính anh không có nói cho em biết là giữa đêm hôm anh đi đâu, em không biết anh vội công việc gì. Anh là một tổng tài lớn, hơn nửa đêm chạy đến sân thượng bệnh viện giải cứu mỹ nhân, cái sự kiện anh hùng này, anh giải thích thế nào với em đây.”


Hồi tưởng lại mấy tấm ảnh trên weibo, cùng vớ mấy lời bình luận, Bạch Hiểu Nguyệt lại thấy trong lòng không thoải mái. Người đàn ông này là của cô, mỗi lần anh vì cô gặp nguy hiểm cô đều xót thương không nỡ, dựa vào cái gì mà lại vì một người phụ nữ khác mà anh lại nguy hiểm chính mình, còn gián tiếp gây ra anh không ăn gì ngày nay.”


Nếu không phải là Chu Nhã Tĩnh náo loạn một hồi tự sát, tất cả mọi chuyện sau đó đều không xảy ra.


“Cho nên em vẫn vì chuyện sáng hôm nay phát sinh nên trách anh sao? Anh nhớ rõ đã cùng em nói qua vấn đề tin tưởng lẫn nhau rồi mà. Khi ở bên nhau nhất định phải tín nhiệm tin cậy lẫn nhau, thành khẩn thẳng thắn cho nhau.”


“Chính là anh không lúc đó không có thành thật với em, anh lúc ấy không có nói cho em biết anh đang làm gì, là anh gạt em trước mà.”


Vân Thiên Lâm không nhanh trả lời vấn đề này, sở dĩ anh không nói cho Hiểu Nguyệt biết vì có thể sẽ làm kinh động đến cô, thứ hai là khẳng định cô sẽ đi theo anh đến đó, anh sợ trường hợp xấu xảy ra, cô đi đến đó lỡ đâu có nguy hiểm thì sao.


“Lúc ấy em đang ngủ rất ngon, không phải sao? Hơn nữa, nếu như em biết vậy có muốn đi cùng anh không? Sau đó người ta sẽ đồn đãi rằng, bạn gái cũ bị hào môn bức bách, áp lực nên nhảy lầu tự sát.


Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô chưa từng nghĩ ra loại tình huống quan hệ thế này, cô biết ngành giải trí có bao nhiêu trò xấu, có bao nhiêu thủ đoạn.


“Anh chính là chồng của em, tại sao lại ôm người phụ nữ khác, anh có nghĩ đến cảm nhận của em sẽ đau lòng không?”


“Nói như vậy là em ghen có phải không?”


“…”Bạch Hiểu Nguyệt không trả lời vấn đề này, cô đã gặp qua Chu Nhã Tĩnh, cũng từ trên mạng biết chút thông tin về cô ta, Bạch Hiểu Nguyệt không thể không thừa nhận, Chu Nhã Tĩnh là một cô gái rất tài giỏi, xinh đẹp, nếu không sẽ sao có thể hấp dẫn được ánh mắt của Vân Thiên Lâm, trở thành bạn gái chính thức của anh.


Cũng bởi vì như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt mới đối với chính bản thân mình không có lòng tin, cô bất quá chỉ là một người bình thường không có tài năng gì, đứng ở trong một đám đông sợ là lướt qua một cái sẽ chẳng ai nhớ đến cô, nói đến chi một cô gái tài năng như Chu Nhã Tĩnh, giỏi giang lại khí chất.


Đúng là bởi vì Chu Nhã Tĩnh quá ưu tú làm cho Bạch Hiểu Nguyệt sợ hãi. Khi nhìn thấy bức ảnh đó, cả người cô đều ngây ngốc. Từ góc độ chụp cho thấy bọn họ rất giống một đôi yêu nhau, từ kiếp trước cho đến kiếp này. Cái này còn bắt cô phải suy nghĩ thế nào, cô không thể xem như là không có chuyện gì được.


“Đây là sự tin tưởng của em đối với anh sao?” Vân Thiên Lâm cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể làm cho Bạch Hiểu Nguyệt an tĩnh trở lại, giờ này khắc này, anh chỉ có thể đem người ôm chặt vào lồng ngực, làm cho cô lắng nghe được tiếng tim đập của anh, làm cho cô rõ ràng cảm nhận được chính mình tồn tại.


“Nguyệt Nguyệt, Chu Nhã Tĩnh trước kia khi ở bên anh chính là làm cho anh có cảm giác không miễn cưỡng bài xích. Mà em thì khác, em không giống như thế, rõ ràng không ai có thể thay thế được vị trí của em? Vân phu nhân vĩnh viễn sẽ chỉ là Bạch Hiểu Nguyệt.”


Bạch Hiểu Nguyệt không phải là không tin tưởng Vân Thiên Lâm, cô chỉ là…không thể khống chế tâm tình của mình, biết rõ anh sẽ không cùng với Chu Nhã Tĩnh phát sinh cái gì, nhưng không ngăn được chính mình loạn tưởng. Cô cũng không muốn mình như vậy.


“Cho nên, toàn bộ sự việc đều là lỗi của em sao?” Bạch Hiểu Nguyệt mới phản ứng lại, cô mới là người muốn tìm Vân Thiên Lâm tính sổ, như thế nào lại biến thành chính mình là kẻ đuối lý, bị anh bắt bẻ trở lại.


Này cũng quá là không khoa học rồi.


“Chẳng lẽ không phải?” Vân Thiên Lâm thực hiện được ý đồ của mình cười cười, chỉ cần Nguyệt Nguyệt của anh không có nổi giận thì mặc kệ cô tính sổ với anh thế nào cũng được.


“Đương nhiên là không phải, xét đến cùng chính là do anh tạo ra cái tin tức kia, làm cho sự việc phát sinh thành lớn hơn, cho nên mới nói kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh, anh có nhận tội hay không?”


Bạch Hiểu Nguyệt học bộ dáng của Vân Thiên Lâm, nhích nhích tới người anh, bàn tay chỉ chỉ vào ngực anh.”


“Tuy rằng, chuyện này 99% là do Vân phu nhân làm ra, xuất phát từ giai cấp nam nữ, anh sẽ đại nhân đại lượng không tính toán với em chi li, nếu vợ nói anh sai thì anh sẽ chấp nhận sai đi!”


“Khụ khụ, cái gì! Đây là thái độ nhận tội của anh, thành ý đâu? Còn có tính sổ với anh mà anh cứ một mực nói em sai hoàn toàn, đây mà gọi là thành ý á.”


“Anh quên không nói với em, đây là…nguyên tắc của Vân gia.” Vân Thiên Lâm giơ giơ lên khóe miệng cười cười, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt anh càng thêm mê người.”


“Cái gì mà là nguyên tắc Vân gia, hiện tại không có tác dụng, chuyển sang nguyên tắc Bạch gia, phạt Vân Thiên Lâm ngủ thư phòng từ hôm nay trở đi đến nửa tháng sau.” Bạch Hiểu Nguyệt chống nạnh hai tay, bộ dáng là một nữ cường thế.


Ngay sau đó, trong mắt Vân Thiên Lâm xẹt qua tia ranh mãnh, một tay đem người ôm ngang qua, xoay người hướng trên giường đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK