Chương 154
Không có việc gì, coi như mình là người đầu tiên xem cậu mặc váy cưới trước. Đi đi nào!” Bạch Hiểu Nguyệt bị tính khí bốc đồng của Giai Giai làm cho mềm lòng, cứ như vậy cô bị Giai Giai kéo đi.
Mỗi một cô gái đều có một câu chuyện cổ tích riêng, mộng tưởng có một ngày chính mình mặc váy cưới trắng chờ đợi bạch mã hoàng tử đến đón mình. Phải nói là cửa hàng váy cưới này so với những cửa hàng kia rất khác, có những bộ váy có kiểu dáng rất đặc biệt, khác lạ làm cho Bạch Hiểu Nguyệt và Giai Giai mê mẩn cả ngày. Xem một chút đều thấy hoa mắt.
Hai người vui vẻ lựa chọn váy cưới, Giai Giai bảo Bạch Hiểu Nguyệt thử mấy bộ váy cưới, Bạch Hiểu Nguyệt hơi hơi ngại nên không chịu. Nhỡ cô mặc không đẹp thì rất là xấu hổ. Với lại cô muốn người đầu tiên thấy cô mặc váy cưới là Vân Thiên Lâm.
Lời này không thể nói ra miệng được, nếu Giai Giai biết được, khẳng định cậu ấy sẽ không buông tha cho mình dễ dàng.
Liền ở ngay lúc này, trên lầu truyền đến một âm thanh quen thuộc. Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, giọng nói chanh chua này còn không phải là thím Tần Lệ.
Thành phố này thật đúng là nhỏ, đi dạo phố cũng có thể bắt gặp bà ta.
“Áo cưới mà Vân Khê chúng ta muốn phải là độc nhất vô nhị, các người còn phải chú ý đến thời gian, tuyệt đối không thể để bại lộ. Tôi sở dĩ nói ra điều này với chính là tôi vô cùng tin tưởng uy tín của cửa hàng này, hẳn là sẽ không có vấn đề gì?”
“Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ giúp khách hàng bảo toàn thông tin cơ mật mà phục vụ khách hàng một cách tốt nhất. Đến khi nào chiếc váy hoàn thành, chúng tôi sẽ gọi cô Bạch Vân Khê đến thử.”
Trong Tần Lệ chẳng khác nào mà chủ lắm tiền, nhân viên ở cửa hàng đều vây xung quanh bà, Bạch Vân Khê được đỡ đi xuống dưới cầu thang, liền nhìn thấy Giai Giai và Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở dưới nhìn mình.
Trong lòng Tần Lệ một trận đắc ý, con gái của bà sắp tổ chức hôn lễ với Trình Lãng. Trong buổi tiệc đính hôn lần trước, Bạch Hiểu Nguyệt cùng với Vân Thiên Lâm tới làm cho con gái của bà mất mặt. Hiện tại lại tự mình tới đây nạp mạng thì đừng trách bà không khách khí.
“Tưởng là ai, hóa ra là hai người!” Trong lòng Giai Giai buồn bực, một ngày tốt như vậy sao lại gặp phải hai người này, thật là đen đủi. Sớm biết như vậy cô đã không lôi kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi vào cửa hàng này, thật là ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Bạch phu nhân…mọi người quen biết với nhau sao?” Giám đốc với người thiết kế bên cạnh đối với Tần Lệ vô cùng cung kính. Bạch Vân Khê chính là phu nhân của tổng tài Vinh Thăng, là người không phải bọn họ có thể đắc tội được.
“A! Giám đốc, để ta nói với hai người biết, nếu nhìn thấy hai người cô ta thì phải cẩn thận một chút. Hai người xem mấy đồ cô ta mua xem đáng giá bao nhiêu tiền, không giống với ta. Áo cưới ở đây toàn là thủ công, nếu bị hỏng liệu cô ta có đền nổi không. Hai người vẫn là nên chú ý một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn bộ dáng của mình, đúng là quần áo hôm nay cô mặc không có gì nổi bật hơn với thường ngày. Nhưng dù sao đây cũng là đồ chế tác thủ công, mặc vào trên người rất thoải mái.
Vậy mà bọn họ lại nhìn thảnh ra cô không phải là kẻ có tiền.
“Phải không? Có người ỷ mình có thế lực chống lưng, dựa hơi vào kẻ khác mà lên mặt. Mỗi ngày đều hận không thể đi nói với từng người rằng mình có quan hệ với Trình gia, muốn cho toàn thế giới biết mình là ai. Thật sự là lố bịch.”
“Thì sao? Ta có người chống lưng thì mắc gì tôi không dựa hơi vào họ để kiếm chút danh tiếng. Không giống với cô, ngay cả người thân để dựa hơi cũng không có thì trách sao được lại không ghen tỵ với con gái của ta, nhìn đồ cô mua xem, toàn là mấy thứ gì đâu.”
Gia cảnh của Giai Giai cũng không phải dạng tồi, chỉ là cô không muốn ỷ lại vào họ. Hiện tại cô bị Tần Lệ nói thành như vậy. Bạch Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh khó chịu, người khác có thể nói cô không thành vấn đề, nhưng mà người khác khi dễ bạn cô lại là một vấn đề khác.
“Tôi mua đồ vật không đắt tiền một chút đương nhiên là không thể so sánh với người lợi hại như Bạch phu nhân rồi, đặc biệt về khoản mẹ dạy con gái chuyên thích đi đào chân tường nhà người khác, không biết liêm sỉ còn ngủ với bạn trai của em họ. Quả nhiên giáo dục rất tốt, đây không phải là người chúng ta có thể so sánh được.”
Danh Sách Chương: