Mục lục
Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186


“Chẳng lẽ tôi không đáng để tin tưởng sao? Hiện tại chân của tôi cũng không có cách nào di chuyển, yên tâm, tôi sẽ đáp ứng chuyện của anh. Nếu làm được nhất định tôi sẽ làm. Có điều anh rốt cục là muốn tôi làm gì?”


Trong điện thoại, người đàn ông cười hắc hắc: “Cái này, đến lúc đó tôi sẽ tự nhiên tìm đến cô thôi.”


“Chuyện này ngàn vạn lần không thể để bị phát hiện ra, anh cẩn thận một chút cho tôi, nếu như thất bại giữa chừng anh cũng đừng hòng có được gì từ tôi.”


“Đó là đương nhiên, với kỹ thuật của tôi thì cô cứ yên tâm. Còn với Vân Thiên Lâm, tôi cũng chắc chắn anh ta sẽ không tìm ra được manh mối nào.”


“Vậy là tốt rồi.” Chu Nhã Tĩnh ngay cả một giây cũng không muốn lãng phí mình trên người đàn ông này, cô nhanh chóng cúp điện thoại. Hộ lý chăm sóc cho Chu Nhã Tĩnh vừa lúc đẩy xe lăn đến thấy được ánh mắt dữ tợn của Chu Nhã Tĩnh, lập tức liền bị dọa sợ.


“Chu tiểu thư, đến lúc trở về rồi.” Cô hộ lý cẩn thận tới gần, sợ mình có thể nói sai câu gì đó chọc giận phải Chu Nhã Tĩnh không vui, thì cô cũng chẳng được yên lành gì.


Lần đầu tiên vẫn là cô thấy được một người bệnh có tính tình cổ quái đến vậy. Có rất nhiều lần, cô trong lúc lơ đãng thất được Chu Nhã Tĩnh ở một chỗ có biểu tình rất đáng sợ y như lúc này, làm cho cô hoảng sợ nhiều lần.


Bạch Hiểu Nguyệt chỉ cho rằng Chu Nhã Tĩnh đòi gặp mặt cô chỉ là muốn thấy cô biểu hiện không thoải mái trước mặt Chu Nhã Tĩnh, mà vừa rồi cô không có mắc bẫy của cô ta, Bạch Hiểu Nguyệt đã làm rất tốt. Đến nỗi chuyện Vân Thiên Lâm học nấu ăn là vì cô ta, Bạch Hiểu Nguyệt cũng đã quên sạch.


Trên đường trở về nhà, Bạch Hiểu Nguyệt cẩn thận ngẫm lại, Chu Nhã Tĩnh là người thông minh như vậy, sẽ không chỉ đơn giản muốn gặp mặt cô nói mấy câu khoe khoang, hẳn là cô ta còn phải có mục đích khác nữa mới đúng, đó là gì nhỉ?


Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, tin nhắn cô ta nhắn tới đại khái là không cần phải nói cho Vân Thiên Lâm biết, cô chỉ cần đến một mình. Chính cô cũng không nói cho Vân Thiên Lâm, có khi nào cô ta chớp mắt một cái đi nói với Vân Thiên Lâm ngược lại là cô tự chủ động đến tìm cô ta để ra mặt bắt nạt, khi dễ.


Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, chân mày cau lại, móc di động ra, cô chậm chạp ấn nút gọi.


Nếu Vân Thiên Lâm không tin cô, thì bây giờ cô gọi điện thoại nói cho Vân Thiên Lâm rằng Chu Nhã Tĩnh đòi gặp cô trước thì cũng vô dụng. Nếu Vân Thiên Lâm tin cô, thì cho dù Chu Nhã Tĩnh có lật lọng thế nào, đổi trắng thành đen ra sao thì cũng phí công.


Nghĩ đến đó, Bạch Hiểu Nguyệt đem điện thoại bỏ vào túi xách. Vừa lúc đó, Vân Thiên Lâm gọi đến.


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn di động hiển thị tên anh, cô do dự một chút rồi bắt máy.


“Về nhà chưa?” Trước đó Bạch Hiểu Nguyệt đã nói với Vân Thiên Lâm, buổi chiều cô có việc đi ra ngoài làm việc đến lúc đó cô tự trở về nhà, không cần anh phải tới đón. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn thời gian, vừa hay cũng là lúc tan tầm.


“Em đang trên đường trở về nhà, anh đã tan ca?”


“Anh đang chuẩn bị đi. Trên đường nhớ cẩn thận, ở nhà chờ anh.”


“Sao anh biết được em về nhà trước. Thôi được rồi, anh chuyên tâm lái xe, trên đường về nhà cẩn thận một chút.”


Ban đầu Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng Chu Nhã Tĩnh đã nói cho Vân Thiên Lâm về sự tình gặp cô, Vân Thiên Lâm gọi điện tới là để chất vấn cô hoặc là chờ cô thẳng thắn thừa nhận cái gì đó. Nhưng anh cái gì cũng không nói, giống như là không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là cô đoán sai sao?


Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt không biết vì cái gì, trong lòng luôn có một loại dự cảm bất an. Nói chung là chuyện này ngoài mặt không đơn giản như vậy.


Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt đồng thời về đến nhà, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn chờ, cô cho rằng Vân Thiên Lâm sẽ hỏi cô nhưng anh không có nói điều gì cả. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy có thể là cô suy nghĩ nhiều. Nhưng mà có một điều cô do dự có nên nói đến buổi gặp mặt chiều nay giữa cô và Chu Nhã Tĩnh cho anh biết không?


Sau một lúc trở về nhà, Vân Thiên Lâm liếc mắt một cái thấy Bạch Hiểu Nguyệt có gì đó không thích hợp, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt không lên tiếng, Vân Thiên Lâm thấy thế cũng không hỏi. Bình thường đều là anh chủ động hỏi cô, Vân Thiên Lâm hy vọng là lần này cô chủ động tự nói cho anh biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK