Chương 187
Mãi cho đến thời điểm buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn là không nhịn được. Cô đã quyết định, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải là thẳng thắn nói rõ ra, cô cũng không muốn mình ở trước mặt Vân Thiên Lâm giấu giếm anh điều gì. Chỉ cần một ánh mắt phảng phất của anh là biết ngay được cô đang nghĩ điều gì, có thể từ chiều giờ anh đã nhận ra sự bất thường của cô, anh đang đợi cô chủ động nói với anh.
“Thiên Lâm, em có chuyện muốn nói với anh.” Vân Thiên Lâm đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên ngồi dậy lên.
Trong lòng Vân Thiên Lâm cười cười, quả nhiên là không nhịn được. Như vậy thật là tốt, coi như cô cũng biết chủ động nói với anh.
“Anh còn tưởng rằng em ngủ rổi, làm sao vậy?” Vân Thiên Lâm vén tóc cô, ôm cô vào trong ngực. Bạch Hiểu Nguyệt tìm một tư thế thoải mái dựa vào, cô dựa vào trong lồng ngực anh do dự một chút.
“Chính là hồi chiều này em đi ra ngoài làm việc, thời gian xong sớm hơn dự định. Sau đó em đã đi đến bệnh viện.”
“Đi bệnh viện?” Vân Thiên Lâm nhíu mày, đi bệnh viện, anh đã đại khái đoán được cô đi bệnh viện làm gì.
“Đúng vậy, buổi chiều hôm qua, em nhận được tin nhắn Chu Nhã Tĩnh muốn gặp em, em không có nói với anh là chiều nay em đi đến đó.” Vân Thiên Lâm không nói gì, chờ cô tiếp tục nói tiếp.
“Anh không cảm thấy tò mò tại sao em lại muốn đi gặp cô ta, cùng cô ta nói những gì sao? Anh cũng không sợ em khi dễ Chu Nhã Tĩnh?” Bạch Hiểu Nguyệt lại nghĩ tới điều Chu Nhã Tĩnh nói, đôi bàn tay anh vì Chu Nhã Tĩnh mà học nấu ăn, nói không thèm để ý là giả. Cô cứ tưởng anh chỉ vì cô mà nấu ăn, không ngờ rằng anh cũng đã nấu ăn cho cô gái khác, có phải bộ dạng nghiêm túc đó của anh cũng đã được Chu Nhã Tĩnh nhìn thấy khi anh nấu ăn.
“Anh chỉ sợ, người bị khi dễ lại là em. Sau đó thì sao?” Sao Vân Thiên Lâm lại nhìn không thấu tâm tư của Bạch Hiểu Nguyệt, chỉ là anh không biết được hai người nói chuyện gì, nhưng mà khẳng định là không dễ nghe.
“Chính là hai người an tĩnh nói một vài chuyện phiếm với nhau, sau đó đã biết một ít…Anh với Chu Nhã Tĩnh có chút gì đó, rồi kết thúc câu chuyện thôi.”
“Có như vậy thôi sao? Không phải là nên có chút kịch tính?”
“Có chứ! Em…Em có nói mấy lời chọc tức cô ta, thể hiện mình là một người vợ độc ác, không biết đêm nay cô ta có bị tức chết vì mấy lời em nói không?”
“Người vợ độc ác?” Bạch Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn Vân Thiên Lâm, cô có nói gì sai sao.
Cô nói chính mình là thể hiện người vợ độc ác, chẳng lẽ anh cảm thấy như thế không tốt, sẽ không vui sao? Chắc là không có người đàn ông nào thích phụ nữ độc ác cả.
“Em mà độc ác, thì chắc anh là ác quỷ rồi, em còn không bằng 1% của anh. Em muốn độc ác thì cũng cần phải học hỏi và nỗ lực, thì mới theo kịp tiến độ của chồng em.”
Hãy tha thứ cho phản ứng đơ người của Bạch Hiểu Nguyệt. Vân Thiên Lâm …thế nào lại nói như thế.
Nhìn người trong lồng ngực một bộ dáng ngây ngốc, Vân Thiên Lâm nhịn không được, cúi đầu hôn lên trên cánh môi cô, lướt qua một chút rồi ngừng lại, mang theo tia ấm áp cùng với ngọt ngào.
Sau đó Bạch Hiểu Nguyệt nói sơ về nội dung mà Chu Nhã Tĩnh và cô nói ra cho Vân Thiên Lâm nghe.
Chỉ là Vân Thiên Lâm càng nghe thì anh lại càng nhăn mày sâu hơn, cho đến khi kết thúc câu chuyện anh cũng chưa giãn ra.
“Anh hoàn toàn tin là sự thật? Chẳng lẽ anh không nghi ngờ em ở trước mặt anh sẽ nói thêm nói bớt Chu Nhã Tĩnh sao?
Đối mặt với sự hoài nghi của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm thật chỉ muốn rạch đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.
“Em nói gì anh cũng tin hết. Chẳng phải đã nói chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau sao, anh không tin em thì còn có thể tin ai được.”
Những lời này hoàn toàn làm cho Bạch Hiểu Nguyệt thấy an tâm, phải rồi, nếu như anh không tin cô thì anh có vì cô mà nhiều chuyện như vậy không trong những ngày qua, tin tức cứ vây bủa lấy cô. Ngược lại cô cảm thấy xấu hổ về bản thân mình cứ luôn nghi ngờ anh vẫn còn đứng về phía Chu Nhã Tĩnh.
Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn không biết, chỉ là một lần mặt nói chuyện phiếm, cuối cùng tạo thành cục diện như vậy.
Bạch Hiểu Nguyệt tất bật làm việc vẫn chưa xem tin tức hôm nay, văn phòng Bạch Hiểu Nguyệt làm giống như là cách biệt với thế giới bên ngoài. Vừa đến lúc giữa trưa, bảo vệ gọi đến cho cô nói là ở trước cửa có người đưa đồ đến cho cô, bảo cô xuống lấy.
Danh Sách Chương: