Chương 191
Biết rõ Bạch Hiểu Nguyệt tính tình bướng bỉnh, chính anh cũng đã khuyên cô nhưng cô lại không nghe, anh còn biết nói thế nào nữa đây. Trái tim cô ngay từ lúc bàn đầu đã không có anh rồi, anh cũng nên từ bỏ đi là vừa.
Anh biết rõ Bạch Hiểu Nguyệt không thích nghe những lời đó, nhưng anh vẫn không khống chế được mình nói vài câu, chính là muốn có không vui vẻ khi nghĩ về Vân Thiên Lâm. Anh thấy mình thật là đê tiện, hèn hạ.
Đáng lí ra, Bạch Hiểu Nguyệt không phải là người đi đối mặt với mấy thứ này, thế giới của Vân Thiên Lâm chỉ mang đến phức tạp và phiền não cho Bạch Hiểu Nguyệt, làm cho Hiểu Nguyệt không vui.
“Em chắc chắn Vân Thiên Lâm sẽ không làm em tổn thương. Nếu lúc trước em đã quyết định kết hôn với Vân Thiên Lâm thì những chuyện này là em nên đối mặt, bởi vì em là vợ anh ấy. Mặc kệ trong mắt người khác em là thế nào, chỉ cần bạn của em không hiểu lầm là được. Giống như anh, khi nhìn quyển tạp chí này, điều đầu tiên là anh vẫn luôn tin em, không hề nghi ngờ em làm những chuyện đó, Thiên Lâm cũng sẽ như vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói như vậy làm cho Lý Khanh Vũ không thể nào phản bác được. Bạch Hiểu Nguyệt nói rất đúng, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, anh đều lựa chọn tin cô. Nhưng chẳng lẽ cô không nghĩ tới, như thế là đối với Lý Khanh Vũ anh quá tàn nhẫn.
Lý Khanh Vũ không đáp lời Bạch Hiểu Nguyệt, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh lại. Một hồi đến bệnh viện, Lý Khanh Vũ bế cô xuống xe, đi vào phòng khám.
Bạch Hiểu Nguyệt sợ nhất là đau, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh với lại có quá nhiều việc để nghĩ, căn bản là cô không nghĩ tới đau. Bây giờ tới bệnh viện, bác sĩ sờ một chút, Bạch Hiểu Nguyệt đau đến không chịu được.
“Bác sĩ, nhẹ một chút, không phải cô ấy đau sao?”
“Bị trẹo chân đương nhiên phải đau, dẫn cô ấy đi chụp x-quang trước xem có bị thương đến xương không? Người trẻ tuổi nên cẩn thận một chút, cậu làm bạn trai để bạn gái mình bị thương đến như vậy, bây giờ cảm thấy đau lòng thì có ích lợi gì.”
Bác sĩ thấy giọng điệu của Lý Khanh Vũ không tốt, bắt đầu có chút bực mình.
“Bác sĩ hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai cháu, anh ấy là anh trai cháu.” Bác sĩ nhìn Lý Khanh Vũ, lại nhìn nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, gật gật đầu, anh trai lo cho em gái cũng là lẽ thường.
Toàn bộ quá trình đều được Lý Khanh Vũ làm từng bước một, mãi mới xong. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi chờ ở phòng bệnh, Lý Khanh Vũ đi lấy thuốc. Lý Khanh Vũ ngồi chờ nhất thời nhàm chán định lấy di động ra xem, lúc này mới phát hiện, di động còn đặt ở trong văn phòng.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trong phòng một mình đến phát ngốc, cô nhìn chân mình phù to lên giống như móng heo, có chút buồn bực. Cái chân bự này không biết mấy ngay mới chữa khỏi, cô dự là mấy ngày nay đều không thể mang giảy được.
Đột nhiên một bóng người từ bên ngoài tiến vào, Bạch Hiểu Nguyệt vừa ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt thâm thúy kia của Vân Thiên Lâm, trong lúc nhất thời cô còn tưởng chính mình nhìn lầm.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Hiểu Nguyệt không nhớ rõ là mình có nói với anh là cô đang ở đây, cô còn đang nghĩ trở về nhà từ bệnh viện sẽ giải thích với anh sau.
Vân Thiên Lâm không nói gì, vẻ mặt âm trầm lên xuống, nhìn cô toàn thân, mày nhíu chặt, ánh mắt dừng lại ở chỗ mắt cá chân cô, Vân Thiên Lâm nhăn lại thành một đường. Bạch Hiểu Nguyệt có chút chột dạ, chân tay luống cuống, như là một đứa trẻ phạm sai lỗi, nhưng mà cô lại không biết là mình sai chỗ nào.
Không phải là anh định trách cô đấy chứ!
“Đau không?” Vân Thiên Lâm ngồi xổm xuống, nhìn chân cô sưng đỏ, anh lại không dám đụng vào, sợ làm cô đau thêm. Đột nhiên Vân Thiên Lâm ôn nhu vậy làm Bạch Hiểu Nguyệt sững sờ có chút phản ứng không kịp, không phải là anh nên tức giận sao?
“Em cho rằng là anh muốn mắng em.” Bạch Hiểu Nguyệt vô tâm không tim không phổi cười cười, tuy rằng rất đau, nhưng mà cô chịu được, chỉ cần không chạm vào là không đau.
“Biết là tốt.” Khi anh nghe được Tô Na kể lại chuyện buổi trưa, Vân Thiên Lâm rất tức giận, anh cũng vừa mới biết chuyện này, liền lập tức kêu A Nham đi giải quyết. Không nghĩ tới đám người này hành động nhanh như vậy, đã tới công ty Bạch Hiểu Nguyệt thực tập hành động.
Danh Sách Chương: