Chương 206
“Bạch Hiểu Nguyệt, đây chính là tâm cơ của cô phải không? Cô không cần ở chỗ này phải diễn kịch, là tôi đã nhìn thấu cô. Là cô, hết thảy đều là cô làm đúng hay không? Cô cố ý làm một con búp bê giúp mình, rồi đưa nó cho bác gái thấy, rồi giá họa lên người tôi. Bạch Hiểu Nguyệt, cô thật là đáng sợ, vì được ở bên Vân Thiên Lâm, giữ được địa vị của mình, cô cũng dám dùng chính mình để nguyền rủa.
“Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy.”
Căn bản Bạch Hiểu Nguyệt không biết con búp bê này là thế nào, Chu Nhã Tĩnh lại cứ một mực đổ tội lại cho cô, cô ta có trí tưởng tượng phong phú thật. Bạch Hiểu Nguyệt cô chỉ sợ nghe phải mấy lời này, mẹ chồng thật sẽ nghĩ cô là người làm ra mấy chuyện đó.
Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt không biết chuyện này là do ai làm ra, cũng không biết vì cái gì mà Đặng Cầm lại cho rằng Chu Nhã Tĩnh là người làm ra, nhưng sự thật là cô không có làm ra loại chuyện dơ bẩn này. Cô căn bản không biết gì về con búp bê này, cô cũng không nhàm chán đến mức đi lộng hành như trước kia.
“Tôi nói hươu nói vượn? Là tôi đã nói đúng tâm sự của cô rồi có đúng hay không? Bạch Hiểu Nguyệt, tôi thật sự không nghĩ tới, cô thế nhưng lại có thể làm như vậy. Vân Thiên Lâm có biết việc cô đang làm hay không? Cô dám cả gan lấy sinh mệnh chính mình để đi dọa bác gái, cô thật là quá đáng.”
“Đủ rồi.” Đặng Cầm quát lên lạnh giọng làm cho Chu Nhã Tĩnh trở nên im bặt, trong lòng Chu Nhã Tĩnh chính là đang mong chờ Đặng Cầm lên án đối với Bạch Hiểu Nguyệt.
Đặng Cầm đã thấy qua nhiều trường hợp như vậy, cho nên Chu Nhã Tĩnh vừa mới nghĩ ra được cách này, cô như thế nào đoán được, người kia làm việc quá vô dụng, thế nào lại làm ra đồ vật kinh khủng vậy, thiếu chút nữa là dọa cô sợ muốn chết.
“Chu tiểu thư, hôm nay ta mang theo Bạch Hiểu Nguyệt đến đây chính là muốn nói rõ ràng với cô một tiếng, Vân gia ta chỉ thừa nhận mỗi Bạch Hiểu Nguyệt là con dâu, Bạch Hiểu Nguyệt là vợ duy nhất của Vân Thiên Lâm, sẽ không bao giờ có người khác. Ta rất cảm tạ cô đã thích con trai của ta, nếu như cô thật sự yêu nó thì hãy chúc phúc nó có một cuộc sống hạnh phúc. Cô là người thông mình nên biết cái gì nên nắm bắt, cái gì nên từ bỏ.”
“Từ bỏ?” Chu Nhã Tĩnh tựa hồ nghe được cái gì trông rất buồn cười? Bắt cô phải từ bỏ? Sao có thể, cô sao có thể từ bỏ, từ bỏ Vân Thiên Lâm chẳng khác nào bảo cô đi chết đi.
Cô đã mất đi lý tưởng của mình trên sân khấu, cô lại không thể mất đi niềm hy vọng duy nhất cuối cùng của mình.
“Không phải như thế, bác gái, búp bê này thật sự là không phải con làm. Cái này một chút cũng không liên quan đến con. Nếu như mà nói con là người gửi cho Bạch Hiểu Nguyệt con búp bê này thì thời điểm nhìn thấy nó sao con có thể bị dọa sợ được. Bác gái, người nhất định phải tin tưởng con, thật sự không phải là như thế. Nhất định là có người hãm hại con, chuyện này khẳng định là có hiểu lầm gì đó, bác gái, con là Chu Nhã Tĩnh, người nhất định phải tin tưởng con.”
Mắt lạnh nhìn Chu Nhã Tĩnh đau khổ giải thích, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể đứng ở một bên lắng nghe cô ta nói dông nói dài, cô không biết lời nào của cô ta là thật, lời nào là giả. Phân minh chuyện này đích xác nhất, Đặng Cầm hẳn đã có câu trả lời của mình, không cần cô phải nói gì thêm.
Cô trước sau đều tin tưởng người không làm việc gì sai sẽ không sợ.
“Cô nghĩ là những gì cô nói tôi tin thật sao? Một chữ cũng không?” Đặng Cầm vô tình hất bàn tay Chu Nhã Tĩnh đang nắm lấy tay mình ra, Chu Nhã Tĩnh té ngã trên sàn nhà nhìn trông có chút chật vật, nhưng mà chẳng làm lay động đến Đặng Cầm.
Hình ảnh như vậy, chính mình đã gặp qua bao nhiêu lần. Chính bà đã từng trải qua tình huống này, cho nên bà sẽ không bao giờ để cho kẻ thứ ba bước chân vào Vân gia.
Bạch Hiểu Nguyệt, ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã nhắm trúng đứa nhỏ này, bà vô cùng thích sự thanh thuần tự nhiên, nói là thiên vị cũng được, là bất công cũng tốt, bà đã nhận định, Bạch Hiểu Nguyệt chính là con dâu của bà. Phàm người nào muốn làm tổn hại đến con dâu bà, bà đều sẽ không cho phép.
Danh Sách Chương: