Chương 124: Không chút thiện cảm
“Trác Dương Phong, em đứng lại cho anh.Nếu em dám đưa cô ta đến bệnh viện thì anh nhất định sẽ lấy mạng của cô ta”
Trác Dương Phồn không cách nào tin được nhìn anh trai của mình.
Trác Du Hiên sao có thể tàn nhẫn đến thế? Ngay cả người đang cận kề cái chết kia, hắn cũng nhất định không cho phép Trác Dương Phong đưa Thẩm Quân Giao đến bệnh viện.
“Anh, sao anh lại như vậy chứ? Chị ấy đã như thế này rồi, anh bảo không mang chị ấy đến bệnh viện, anh muốn chị ấy chết hả?”
“Gọi bác sĩ đến khám cho cô ta.Anh không muốn tốn tiền vì một con súc vật liên tục phạm lỗi đâu.Giống loài bẩn thỉu”
Trác Du Hiên khinh miệt nhìn gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào kia một cái, tàn nhẫn nói ra những lời nói vô tâm ấy.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, u ám đến cực độ.
Người phụ nữ này vẫn có thể quyến rũ em trai hẳn trong khi vẫn đang hôn mê như vậy, đúng là loại phụ nữ lắng lơ mà.
Trác Dương Phong không cách nào tin nổi, anh không tin người vừa nói ra những lời đó lại chính là anh trai mình.
Anh biết Trác Du Hiên đã lạnh lùng tàn nhẫn từ nhỏ, nhưng Trác Dương Phong cũng không thể ngờ rằng hắn ta lại có thể tàn nhẫn đến mức này.
Trác Dương Phong không còn cách nào để thuyết phục anh trai mình, anh chỉ có thể bất lực nói.
“Anh, nếu không đưa chị ấy đến bệnh viện, chắc chắn chị ấy sẽ mất mạng.
Anh nhẫn tâm nhìn vợ mình chết như vậy ư?”
Trác Du Hiên bị lời nói vừa rồi của Trác Dương Phong chọc giận, hắn trừng mắt nhìn Trác Dương Phong, nếu người này không phải là em trai hẳn mà là người khác thì chắc chắn kẻ đó sẽ mất mạng từ lâu rồi, chứ không còn đứng đây mà đấu khẩu với hản đâu.
Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi, dường như hẳn đang cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình.
“Trác Dương Phong, anh nhắc lại một lần nữa, cô ta không phải là vợ anh.Cô ta chẳng qua chỉ là một con chó mà anh nuôi thôi.Gọi một bác sĩ đến đây khám cho cô ta, anh chưa muốn để vật cưng của mình chết sớm như thế đâu”
Trác Dương Phong lắc đầu, hắn vội vã bế Thẩm Quân Giao vào một căn phòng trống, cũng may Trác Du Hiên không bắt cô phải ở dưới nhà kho, nếu không tình trạng của Thẩm Quân sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Không còn cách nào khác, người giúp việc trong nhà cũng không còn ở đây, Trác Dương Phong chỉ có thể tự mình thay một bộ quần áo khác cho Thẩm Quân Giao.
Nhìn cả người chị dâu mình chẳng chịt bao nhiêu là vết thương, Trác Dương Phong không khỏi xót xa, thương cảm cho người con gái vô phúc ấy.
Số của người con gái này quá khổ, đang yên đang lành tự dưng phải trở thành vợ của tên ác ma như anh trai hẳn.
Sau khi Trác Dương Phong ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, bác sĩ cuối cùng cũng đến.
Trác Dương Phong không hiểu tại sao lại vô cùng lo lắng cho người chị dâu kia của mình, anh liên tục đi qua đi lại đến chóng cả mặt.
Quách Tịnh Kỳ cùng với Trác Du Hiên đứng một chỗ ở trước phòng, không ai nói với ai tiếng nào, chỉ có tiếng bước chân qua lại của Trác Dương Phong.
Ánh mắt của Trác Du Hiên vẫn lạnh lẽo như vậy nhìn thắng vào cửa phòng đang đóng kia, không một chút hối hận, không một chút lo lắng.
Gương mặt của người đàn ông vô cùng bình thản, làm như không hề có chuyện gì nghiêm trọng.
Quách Tịnh Kỳ ở bên cạnh rất muốn nói câu gì đó nhưng sợ bị lộ sơ hở trước mặt Trác Dương Phong, cho nên cô ta chỉ biết im lặng.
Ngoài trời, mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Càng ngày, mưa lại càng trở nên nặng hạt hơn.
Tiếng mưa cứ tí tách tí tách rơi xuống tạo nên một bản nhạc buồn bã nghe thật não lòng.
Có vẻ như trời cũng đã gần tối rồi mà mưa vẫn chưa dứt.
Hôm nay, không hiểu tại sao, mưa lại rơi xuống nhiều đến Vậy.
Những hạt mưa ấy giống như những tiếng khóc thương, những âm thanh vô cùng đau đớn của những con người nhỏ bé, phải chịu những tổn thương sâu sắc.
Con người lúc này ồ ạt trở về nhà, cả thành phố Bắc Kinh bỗng dưng trở nên nhộn nhịp hơn ngày thường.
Có lẽ là vì hôm nay là cuối tuần.
Ba người kia vẫn đang đứng chờ bác sĩ ra.
Trác Dương Phong vẫn vô cùng lo lắng, anh liên tục đi qua đi lại khiến cho Trác Du Hiên vô cùng bực mình mà nhắc nhở.
“Trác Dương Phong, em ngôi yên một chỗ có được hay không? Đừng có đi qua đi lại nữa, loạn hết cả mắt rồi”
Trác Dương Phong chẳng buồn trả lời Trác Du Hiên, anh chỉ khẽ thở dài đứng dựa lưng vào tường.
Anh đâu thể vô tâm giống như Trác Du Hiên, anh trai của mình được.
Cùng là con người với nhau, đã thế Thẩm Quân Giao còn là chị dâu của anh nữa.
Không hiểu tại sao, Trác Dương Phong lại lo lắng cho người chị dâu kia của mình như vậy? Ngoại trừ người con gái kia, thì đây là lần đầu tiên anh lo lắng cho một người con gái khác như vậy đấy.
Có lẽ là do đồng cảm chăng? Khoảng ba mươi phút sau, một vị bác sĩ trẻ mở cửa bước ra.
Người đó vừa đưa tay tháo khẩu trang xuống, Trác Dương Phong đã ngay lập tức xông đến hỏi.
Quách Tịnh Kỳ và Trác Du Hiên cũng tiến lên xem thử.
“Bác sĩ Lục, chị ấy sao rồi? Có nguy hiểm gì hay không?”
Lục Ngạn nhìn ba người kia một lát, rôi anh thở dài một hơi, anh hơi liếc nhìn Trác Du Hiên một cái rồi quay sang nói với Trác Dương Phong.
“Cô Thẩm bị cảm lạnh một thời gian mà không chịu uống thuốc, đã vậy còn dầm mưa lâu như vậy khiến cho cơ thể sốt cao không ngừng, bệnh càng thêm bệnh, dẫn đến viêm phổi cần phải được điều trị gấp.”
Trác Dương Phong lo lẳng hỏi.
“Vậy bây giờ chị ấy sao rồi?”
“Yên tâm đi, Dương Phong.
Anh đã cho cô ấy uống thuốc rồi, nhiệt độ đang giảm xuống.
Nhưng trong thời gian này cần phải nghỉ ngơi, không được cho cô ấy làm những công việc nặng nhọc.”
Trác Dương Phong lúc này mới thở phảo, vội vàng nói lời cảm ơn Lục Ngạn.
Lục Ngạn nói với Trác Dương Phong vài câu, sau đó anh nhìn Trác Du Hiên mà bảo.
“Trác Du Hiên, tôi có chuyện cần phải nói riêng với cậu.
Đến phòng làm việc của cậu đi”
Ai cũng có thế nghe ra âm thanh tức giận nghiến răng nghiến lợi ở trong lời nói của Lục Ngạn.
Trác Du Hiên chỉ gật đầu một cái rồi hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Trác Du Hiên.
Lúc này, ở đó chỉ còn lại Quách Tịnh Kỳ cùng với Trác Dương Phong.
Quách Tịnh Kỳ đang muốn nói cái gì đó nhưng bị Trác Dương Phong lườm một cái khiển cô ta không dám mở lời.
Không hiểu vì sao, khi vừa nhìn thấy người phụ nữ này, Trác Dương Phong đã chẳng có một chút thiện cảm nào cả, hay chính xác hơn anh có ác cảm với người phụ nữ này.
Cô ta tuy xinh đẹp nhưng lại mang một vẻ nguy hiểm, nhất là ở đôi mắt kia.
Để cô ta ở bên cạnh anh trai mình, Trác Dương Phong cảm thấy không yên tâm một chút nào cả, hơn nữa anh còn cảm thấy lo lảng.
Trác Dương Phong nhìn cô ta một lát rồi tìm cách đuổi khéo cô ta đi.
“Cô à, nếu ở đây không còn việc gì thì mời cô đi cho.Tôi còn phải xem chị ấy thế nào, mong cô hãy trở về phòng của mình nếu không giúp ích được gì.Anh tôi cưng chiều cô nhưng không có nghĩa là tôi sẽ như vậy, để cho cô lộng hành”