Mục lục
Gả Vào Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: gặp mặt đưa tiền

 

 

Trác Du Hiên sau khi mặc quần áo, hắn rút ra trong túi một cục tiên lớn ném thẳng vào gương mặt của Thẩm Quân Dao khinh bỉ mà nói.

“Đây chính là tiền thưởng của cô đêm hôm nay, năm trăm vạn, không thiếu một đồng nào.

Thẩm Quân Dao, đêm hôm nay, cô khiến tôi vô cùng hài lòng”

Xong chuyện, Trác Du Hiên bỏ đi, mặc cho Thẩm Quân Dao khóc lóc đau đớn ở đó.

Nhìn những đồng tiền bay tứ tung ở trên đất, trong lòng của Thẩm Quân Dao bỗng cảm thấy vô cùng chua xót.

Vì những đồng tiền ấy mà phải nghe những lời nhục mạ không đáng kia, có đáng hay là không chứ? Thẩm Quân Dao thê lương nhìn những đồng giấy bạc ở trong tay của mình, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót tột độ.

Vì chúng mà cô phải chấp nhận chịu dày vò, vì chúng mà cô phải biến mình thành loại phụ nữ tỉ tiện.

Vì những đồng tiền ấy, Thẩm Quân Dao lại có thể sẵn sàng từ bỏ lòng tự trọng của mình để trèo lên giường của Trác Du Hiên, để mặc cho hắn ta giày vò.

Những đồng giấy bạc ở trong tay cô bất giác bị vò nát lại, lòng đau như bị dao cứa vào, trái tim trong lõng ngực không ngừng rỉ máu.

Số phận sao lại trêu đùa cô như vậy? Cô chỉ muốn được sống yên thôi mà, như vậy quá đáng lắm hay sao? Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm cho gương mặt của Thẩm Quân Dao đột nhiên ướt đẫm, trong ánh mắt của người con gái ấy ngập tràn nỗi đau thương tột độ, người ta nhìn mà đau lòng.

Hôm nay, người đàn ông cô yêu thẳng thừng ném tiền vào mặt của cô, không ngừng măng chửi cô là loại phụ nữ thấp hèn, vì tiền mà bất chấp tất cả.

Tại sao cuộc đời nó lại nghiệt ngã như thể chứ? Tình yêu của Trác Du Hiên, bao giờ Thẩm Quân Dao mới có thể có được đây? Đó với Thẩm Quân Dao là một thứ gì đó rất xa vời, khó mà vươn tay ra chạm tới được.

“Trác Du Hiên, liệu em có thể có một vị trí ở trong tim anh không?”

Cô dựa đầu vào tường, đôi mắt long lanh mang nặng nỗi đau của người con gái nhìn vào một khoảng không gian vô định nào đó.

Cô không biết mình phải làm sao bây giờ nữa.

Trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, hai hàng nước mắt lạnh buốt cứ thế rơi xuống, cảnh tượng vô cùng đau thương.

Ngoài trời, gió thổi ngày một to hơn.

Tiếng gió xào xạc giữa một không gian u buồn tĩnh lặng, càng khiến trong lòng của người ta cảm thấy một sự lạnh lão vô hình đang dâng lên.

Trong căn phòng im ảng kia, Thẩm Quân Dao vẫn thắn thờ ngồi ở đó, cô im lặng, không nói mà cũng không hề khóc.

Chỉ có nước mắt cứ tuôn ra như mưa nơi khoé mi của người con gái.

Hai bả vai của cô liên tục run lên, thân thể trần như nhộng kia của cô chằng chịt những vết xanh tím, đó chính là vết tích mà Trác Du Hiên đã để lại trên người của cô.

Những vết thương ấy là minh chứng cho việc mà Thẩm Quân Dao vừa mới trải qua nó kinh khủng đến cỡ nào.

Đôi bàn tay của người con gái run rẩy nhưng vẫn cố gắng nắm chặt lấy những tờ giấy bạc kia.

Vì những đồng tiền này mà đánh mất sự tự tôn của bản thân mình, có đáng hay không chứ? Nhưng lúc đó Thẩm Quân Dao làm gì suy nghĩ đến đáng hay là không đáng cơ chứ? Thẩm Quân Dao khi ấy chỉ biết làm thế nào để kiếm được số tiền lớn kia, cô vì gia đình mà chấp nhận đánh đổi, chấp nhận biến mình thành thứ phụ nữ ti tiện ấy, nhưng liệu người con gái đáng thương ấy có nhận lại được gì hay không? Sự yêu thương đến từ cha mẹ ruột của mình? Hay vẫn là sự ghét bỏ đây? Cả đêm hôm đó, Thẩm Quân Dao không hề ngủ, phải nói là cô không cách nào để nhắm mắt được.

Thể nhưng, cả đêm hôm ấy, người con gái ấy chỉ im lặng, không hề khóc lóc đau đớn nữa.

Chỉ có hai hàng lệ đầy đau thương của người con gái lại vẫn cứ rơi ra mà thôi.

Sau lần này, Trác Du Hiên sẽ lại càng thêm ghét bỏ cô hơn mà thôi.

Trước đây, hắn đã luôn miệng mắng chửi cô là thứ phụ nữ dơ bẩn, không có liêm sỉ mà trèo lên giường của anh rể mình, hắn luôn miệng mắng cô là thứ đĩ điếm, loại phụ nữ trơ trên.

Hiện giờ, trong mắt của Trác Du Hiên, hình tượng của Thẩm Quân Dao sẽ càng trở nên thậm tệ hơn mà thôi.

Hắn ta sẽ càng khinh bỉ cô, càng hành hạ cô nhiều hơn, càng thêm khinh thường loại phụ nữ rẻ mạt như cô.

Vậy là, cuộc sống của Thẩm Quân Dao trong căn nhà này sẽ ngày một trở nên khó khăn hơn nữa, cánh cửa địa ngục đã mở sẵn ra chỉ chờ Thẩm Quân Dao bước vào đó mà thôi.

Trác Du Hiên lần này đi công tác về, hắn ta mua cho Quách Tịnh Kỳ rất nhiều quà tặng.

Thẩm Quân Dao đứng một bên nhìn bọn họ mà cô cảm thấy vô cùng ghen tị.

Quách Tịnh Kỳ phản bội hắn, mà hắn còn yêu thương cô ta nhiều đến như vậy.

Còn Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên chỉ quăng cho cô một cái nhìn chán ghét và lạnh lẽo đến thấu xương mà thôi.

Hôm ấy, Thẩm Quân Dao sau khi làm việc nhà xong, cô đem số tiền năm trăm vạn mà hôm qua Trác Du Hiên khinh bỉ ném vào mặt cô kia đến địa điểm mà cô đã hẹn trước với Trịnh Liên, cũng tức là Thẩm phu nhân mẹ ruột của cô.

Thẩm Quân Dao còn chưa kịp ngồi xuống ghế, Thẩm phu nhân đã cau mày lại, bà ta khó chịu hỏi cô.

“Con kia, ba trăm vạn mà tao bảo mày kiếm đâu?”

Thẩm Quân Dao cực kỳ đau lòng, mẹ ruột của cô lại có thể nhãn tâm chẳng hỏi han gì đến cô như vậy, cô vừa đến đã hỏi đến tiền như vậy rồi.

Thẩm Quân Dao ngồi xuống ghế, cô lấy trong túi áo khoác của mình năm trăm vạn đặt trước mặt của Thẩm phu nhân.

Cô nhẹ tay đẩy bọc tiên màu trắng kia gần về phía của mẹ mình, khẽ nói.

“Đây là năm trăm vạn mà con đã mượn được.

Mẹ cầm lấy để giúp công ty vượt qua khó khăn này.”

Giọng nói của Thẩm Quân Dao mang theo một sự chua chát, âm thanh của cô khàn đặc, lí nhí phát không ra hơi.

Hôm qua gào thét đến khản cả cổ họng cho nên hôm nay Thẩm Quân Dao mới không còn hơi để mà nói nữa.

Trịnh Liên vui vẻ cầm lấy số tiền kia, rồi bà ta liếc nhìn Thẩm Quân Dao hừ lạnh một cái.

“Tốt lảm, mày ngoan ngoãn như thể là tốt.

Giờ tao về trước, lúc nào tao cần đến tiền thì sẽ liên lạc với mày”

Thẩm phu nhân nói xong liền vui vẻ bỏ đi, không thèm quan tâm đến đứa con gái kia của mình ra sao rồi.

Nhìn bóng lưng đang khuất dần kia của Thẩm phu nhân, cũng tức là mẹ ruột của cô, trong lòng của Thẩm Quân Dao bỗng dâng lên một nỗi chua xót.

Cô bật cười, một nụ cười đầy đau thương! Người mẹ ruột của cô lại chẳng thèm hỏi han cô dù lấy một câu, mặc dù bà ta đã nhìn ra Thẩm Quân Dao không được khỏe rồi.

Bà ta vui vẻ câm tiên đi, không nhìn đứa con gái này lấy một cái.

Một người mẹ sao lại có thể tàn nhẫn với đứa con mà mình đứt ruột đẻ như vậy chứ? Hơn thế nữa, bà ta lại có thể nhãn tâm nói ra một câu, lúc nào bà ta cần đến tiên thì sẽ đến tìm Thẩm Quân Dao.

Trong mắt của bà ta, một đứa con gái như cô chỉ là công cụ để kiếm tiên hay sao? Một mình Thẩm Quân Dao lê bước trên đường dài, cô không biết mình đang đi về đâu nữa.

Đang thân thờ thì có người khẽ vô lên vai cô.

“Này cô gái, cô đang đi đâu vậy? Cho tôi đi cùng có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK