Chương 265: Tâm thần phân liệt (2)
Trác Du Hiên lay lay cánh tay của Thẩm Quân Dao, từng âm thanh sợ hãi đến mức run rẩy vẫn bật ra từ miệng của người đàn ông này.
Hắn cứ nói, cứ nói, thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn chẳng có một chút phản ứng gì cả, cả người cô vẫn bất động nắm ở trên giường, mặc cho Trác Du Hiên đang hoảng hốt gọi tên của cô.
Hắn sợ hãi quá, nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ, Thấm Quân Dao chẳng khác gì một cái xác không hồn cả, cô cứ yên tĩnh nằm ở đó, không để tâm đến việc gì cả, làm cho Trác Du Hiên lại càng sợ hãi.
Hắn chính là sợ Thẩm Quân Dao sẽ không thèm để mắt đến hắn, sợ cô sẽ bỏ hắn mà đi mất.
Bác sĩ sau khi kiểm tra một lượt tình hình của Thẩm Quân Dao, ông cũng chỉ lắc đầu, dáng vẻ vô cùng bất lực.
“Chúng tôi thật sự không biết bệnh nhân đang mắc bệnh gì cả, đây không nằm trong chuyên môn của chúng tôi.Nhưng theo suy đoán, có lẽ vợ của anh đã gặp phải chuyện gì đó rất sốc nên cô ấy mới trở thành bộ dạng như thế”
“Vậy thì phải làm sao mới chữa khỏi được bệnh cho cô ấy đây?” Trác Du Hiên lo lắng hỏi bác sĩ.
“Một là anh hãy để bệnh nhân đi khám bác sĩ tâm lý đi, hoặc anh có thể thường xuyên ở bên cạnh tâm sự trò chuyện với bệnh nhân, giúp cô ấy hoà nhập hơn, quên đi cú sốc kia”
Trác Du Hiên nhìn người con gái nằm trên giường bệnh ấy, đôi mắt của Thẩm Quân Dao vô hồn nhìn lên trên, cho dù Trác Du Hiên có gọi cô như thế nào thì cô cũng không liếc mắt nhìn hắn cho dù chỉ là một cái.
Trác Du Hiên đưa lay vén những lọn tóc đang rũ rượi trên khuôn mặt của cô sang hai bên, cánh tay nâng niu vuốt ve khuôn mặt cô.
“Quân Dao, anh phải làm sao thì em mới chịu mở miệng nói chuyện với anh đây? Anh xin em đấy, đừng như thế nữa, có được không?”
Bây giờ, hắn lại quay sang nài nỉ van xin người con gái ấy, Trác Du Hiên thật sự rất sợ, sợ Thẩm Quân Dao hoàn toàn không còn chút tình cảm gì với hắn.
Lời hứa khi xưa hẳn vẫn còn chưa thực hiện được, đã thế Trác Du Hiên lại còn gây ra biết bao là tổn thương cho Thẩm Quân Dao, hủy hoại hoàn toàn cuộc sống tươi đẹp của người con gái ấy.
Thẩm phu nhân ngay sau khi tỉnh lại lập tức chạy đến đây.
Bà ta luôn tỏ ra bản thân mình là một người mẹ tốt, luôn hỏi han Thẩm Quân Dao.
Thế nhưng cô gái ấy cũng chẳng thèm để ý đến bà ta, Thẩm Quân Dao vẫn như một cái xác không hồn ở trên giường bệnh.
Những ngày tiếp theo trôi đi trong sự lo lắng, bất an của Trác Du Hiên cùng hai vợ chồng nhà họ Thẩm kia.
Thẩm Quân Dao mấy ngày nay tâm lý rất bất ổn, lúc thì cô cứ như một cái xác chết, lúc thì luôn miệng cười nói một mình, có khi cô còn trèo lên sân thượng của bệnh viện rồi đứng đó cười một mình.
Đặc biệt là Trác Du Hiên, hắn ta rất sợ hãi cùng lo lắng cho Thẩm Quân Dao.
Có đôi khi hắn còn tưởng rằng Thẩm Quân Dao sẽ nhảy lầu tự tử mất, tâm trạng của Thẩm Quân Dao cứ thay đổi liên tục, chẳng một ai dám rời mắt khỏi cô cả.
Thế nhưng, mỗi khi Trác Du Hiên hỏi chuyện cô, hắn tìm cách bắt chuyện với cô, Thẩm Quân Dao dường như là không nghe thấy những gì hẳn nói, thậm chí cô còn không biết rằng Trác Du Hiên hẳn đang ở đây nữa kìa.
Sức khỏe của Thẩm Quân Dao đã yếu ớt đến mức không thể nào yếu hơn nữa rồi, vậy mà người con gái ấy vẫn cứ chạy đi lung tung khắp nơi, làm cho Trác Du Hiên phải chạy loạn lên đi tìm cô.
Thỉnh thoảng hắn thấy cô cả người ngã ở ngoài hoa viên, lúc thì thấy cô lang thang khắp trên các hành lang bệnh viện.
Mấy ngày nay vì chuyện này mà Trác Du Hiên đã mất ăn mất ngủ, hắn không dám ngủ.
Vì hắn sợ, khi hẳn nhắm mắt lại, Thẩm Quân Dao sẽ không còn ở nơi này nữa.
“Quân Dao, anh mua cho em ít đồ ăn này!”
Vẫn như mọi ngày, hôm nay Trác Du Hiên cũng mua cho cô một ít thức ăn, chứ người của Thẩm Quân Dao đã gầy đến mức không thể nào gầy hơn rồi.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không có ở trong phòng, hình như là lại chạy đi đâu rồi.
Trác Du Hiên vội vã chạy đi tìm, hắn không quên để hộp thức ăn kia ở trên bàn.
Hắn ra hoa viên ở ngoài bệnh viện, rôi tìm khắp các hành lang, lạ thật, hôm nay lại không thấy hình bóng của Thẩm Quân Dao đang ở đâu cả.
Trong lòng của Trác Du Hiên bỗng dấy lên sợ hãi, liệu có phải Trác Du Hiên đã xảy ra chuyện gì hay không? Nghĩ đến đó, tâm trí của Trác Du Hiên bắt đầu hoảng loạn.
Hản điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm Thẩm Quân Dao, nhưng hẳn tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy hình bóng của Thẩm Quân Dao ở đâu cả.
Cũng may, khi đến khu vực dành cho những đứa trẻ mới sinh thì thấy Thẩm Quân Dao đang ở đó.
Trác Du Hiên thở phào một hơi, cũng may Thẩm Quân Dao vẫn ở đây, cô không có đi đâu xa.
Qua một lớp kính, đôi mắt của Thẩm Quân Dao bỗng trở nên sáng rực, hai tay yếu ớt chống lên tấm kính kia, vừa cười vừa nhìn những đứa trẻ đang ở trong những chiếc lông kính kia.
Người con gái ấy cười, dường như là đang rất hạnh phúc.
Trác Du Hiên chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Quân Dao vui vẻ cả.
Hóa ra Thẩm Quân Dao khi cười lên thật sự rất đẹp! Nụ cười ấy như những tia sáng chiếu rọi cuộc đời của hắn vậy.
Trác Du Hiên tới gần đó, đưa tay khẽ chạm vào đôi vai gây gò cô độc kia của Thẩm Quân Dao, hắn cười hỏi cô.
“Quân Dao, em đang xem gì đó?”
Thẩm Quân Dao mải mê nhìn những đứa trẻ vừa mới được sinh ra kia, nhìn đến mức không biết có người đã ở phía sau của mình rồi.
Mãi cô mới quay sang, khuôn mặt hơi ngây ngô, cười cười nhìn người ở trước mặt mình, dùng hết sức rặn ra thành hơi.
“Con…dễ thương…con…”Âm thanh đứt quãng vang lên, cô dường như không hề phân biệt được người đứng trước mặt mình là ai, bản thân của mình đang làm gì.
Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên hơi khựng lại, gương mặt vui vẻ của hắn thoáng chốc cứng đờ.
Nhìn Thẩm Quân Dao tha thiết nhìn những đứa trẻ trong lồng kia, Trác Du Hiên mới nhận ra, cô đang khao khát được gặp con mình.
Hóa ra người con gái ấy quá sốc vì nỗi đau mất con, cho nên cô mới bắt đầu sinh ra ảo giác, cho nên mới nghĩ những đứa trẻ trong kia là con của mình.
Điều đó chẳng khác gì một nhát dao găm thẳng vào trong tim của Trác Du Hiên vậy.
Lúc này, bản thân hẳn đang đau đớn, tuyệt vọng đến mức độ nào.
Hắn đã chính tay giết chết hai đứa con của mình, khiến người con gái mình yêu biến thành bộ dáng như hiện tại, hối hận, dẫn vặt đang từ từ gặm nhấm hắn.
Trác Du Hiên vẫn cố gắng gượng gạo cười nhìn Thẩm Quân Dao, hẳn nhẹ nhàng xoay người của cô lại, âm thanh khàn khàn đau đớn nói.
“Quân Dao, về phòng thôi, ở ngoài này lâu sẽ bị cảm đấy, để anh đưa em về phòng nha!”
Thẩm Quân Dao ngây người, một lúc sau cô mới hừ một tiếng, đẩy cả người của Trác Du Hiên ra, dáng vẻ giận dỗi hệt như một đứa trẻ, miệng thì lắp bắp nói không thành tiếng.
“Không đi…con sẽ buồn…không đi đâu cả…”
Trác Du Hiên đau đớn lãm, nhưng hắn vẫn phải cố gắng dỗ dành, mãi Thẩm Quân Dao mới chịu ngoan ngoãn quay về.
Những ngày sau đó, tình trạng của Thẩm Quân Dao lại ngày một đi xuống, cô thường xuyên đến đây, nhìn những đứa trẻ trong lông kính kia rồi đứng cười một mình.
Ai nấy cũng vô cùng sợ hãi, đặc biệt là Trác Du Hiên.
Không muốn để Thẩm Quân Dao chạy đi linh tinh, thế nhưng Trác Du Hiên cũng không thể nhốt cô lại giống như trước đây được.
Thấy trạng thái của Thẩm Quân Dao ngày càng đi xuống, Trác Du Hiên bất đắc dĩ phải mời một vị bác sĩ tâm lý đến đây khám cho cô.
Lúc đó, bác sĩ nói rằng.
“Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng, vợ của anh đã mắc phải chứng bệnh tâm thần phân liệt nặng rồi!”