Mục lục
Gả Vào Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Cần tiền làm gì?

 

 

Hắn lặng lẽ quan sát thì nhìn thấy Thẩm Quân Dao cúi người xuống, đưa tay bới rác nhặt từng chiếc chai nhựa bỏ đi cho vào trong một chiếc túi.

Khoảnh khắc ấy, Trác Du Hiên giật mình, cả người căng cứng lại.

Hắn lập tức xông đến.

“Quân Dao, em sao lại đi nhặt rác?”

Trác Du Hiên ngay lập tức giật tay của Thẩm Quân Dao ra khỏi đống rác bẩn thỉu kia, hắn nhanh chóng lôi người cô dậy phủi đi hết bụi bặm ở trên người của Thẩm Quân Dao đi.

Cầm khăn tay nhanh chóng lau mặt cho cô, Trác Du Hiên luôn miệng hỏi.

“Em nói đi, tại sao em lại chạy đến những nơi bẩn thỉu như thế này? Em còn đang bệnh đấy, em có biết là làm như thế sức khỏe sẽ ảnh hưởng lảm có biết hay không?”

Hai tay của người đàn ông giữ chặt người của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên dường như đang rất manh động, hắn lay mạnh người của Thẩm Quân Dao.

Thì ra mấy hôm nay Thẩm Quân Dao đòi ra ngoài là đến những nơi như thế này sao? Cho nên khi về nhà trên người của cô mới có những mùi khó chịu như thể, hóa ra là vì chạy đến đây nhặt rác à.

Nhưng Trác Du Hiên không hiểu, tại sao cô lại phải chạy đến đây làm những công việc này? Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn đang ngược đãi cô đấy.

Nhà thì giàu nhưng lại phải để một người bệnh đi nhặt rác như thế.

Trác Du Hiên cũng không biết Thẩm Quân Dao làm như vậy với lý do là gì, nếu hôm nay không vì tò mò mà đi theo cô thì có phải Thẩm Quân Dao ngày nào cũng sẽ đến nơi này hay không? Những nơi bốc mùi khó chịu như thể, ngửi là đã thấy buồn nôn rôi huống chỉ là bới móc những thứ phế thải kia.

Trác Du Hiên lay mạnh người của Thẩm Quân Dao, cô bất chợt giật mình, hình như đã bị Trác Du Hiên dọa cho sợ.

Cánh tay run rẩy đẩy Trác Du Hiên ra.

“Đau…

Đau….

Đau…

Nghe thấy Thẩm Quân Dao kêu, Trác Du Hiên mới chợt dừng lại.

Dường như hắn đã doạ cô sợ rồi.

Nhìn hai bả vai đang không ngừng bị hắn ghì chặt đang run lên kia, lúc này Trác Du Hiên mới nhận ra mình đang làm gì.

Chết tiệt! Hắn lại bị cơn giận che mờ đi lý trí nữa rồi, Trác Du Hiên lại làm cho Thẩm Quân Dao sợ mình thêm nữa! Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại đầy sẹo kia của người con gái đã biến mất từ lúc nào, cô không còn được vui vẻ khi vừa mới ra khỏi nhà nữa.

Trác Du Hiên sợ hãi ôm lấy Thẩm Quân Dao, hắn dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, trên đó cũng đã dính một vài hạt bụi bẩn.

“Thật sự xin lỗi, anh lại làm cho em sợ rồi có phải không? Anh xin lỗi, Quân Dao, anh không cố ý làm như vậy đâu.

Đừng sợ nữa, để anh đưa em về nhà, không nên ở lại nơi này quá lâu Đến cả Trác Du Hiên cũng không thể chịu nổi khi đứng ở nơi bẩn thỉu này chứ đừng nói là một người bệnh như Thẩm Quân Dao.

Lúc này, chưa thể ép Thẩm Quân Dao nói ra vì sao cô lại đến đây, Trác Du Hiên cũng không muốn ép cô.

Cô gái nhỏ này vừa mới bị dọa cho một trận, chắc cô thấy sợ lắm.

Trác Du Hiên đang định bồng Thẩm Quân Dao ra xe, lúc này người con gái ở trong lòng mới giật mình đẩy cả người của hắn ra.

Cô sợ hãi lùi lại, cả người chạy đến đống rác kia, cúi đầu xuống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Không về….

Không về….

Kiếm tiền…

Kiếm tiên…”

Người đàn ông cũng nhanh chóng đi lại đó, những lời nói của Thẩm Quân Dao vô tình lọt vào tai của hắn.

Tiền? Kiếm tiền? Thẩm Quân Dao muốn kiếm tiền sao? Nhìn những chai lọ mà Thẩm Quân Dao nhặt rồi cẩn thận để sang một bên kia, Trác Du Hiên cũng đoán ra là cô đang muốn đem những thứ kia đem đi bán.

Nhưng cô cần tiền sao? Nếu Thẩm Quân Dao cần tiền thì có thể nói với hắn không phải sao? Trác Du Hiên không thiếu tiền, chỉ cần Thẩm Quân Dao muốn hẳn ta nhất định sẽ cho cô.

Mở lời với hắn khó đến như vậy ư? Sao Thẩm Quân Dao lại phải vất vả cực nhọc chạy đến nơi này để nhặt rác, như thế thì được bao nhiêu tiền chứ? Nhìn người con gái ấy mệt mỏi như thế, trong khi đang bị bệnh mà cô gái ấy lại chạy đến đây giữa cái trời đông giá rét này ngồi đây bới rác một mình, đã thế lại còn đi chản không nữa, Trác Du Hiên thật sự đau lòng.

Không biết là Thẩm Quân Dao cần tiền để làm gì, nhưng Trác Du Hiên sẵn sàng cho cô, cho dù là bao nhiêu, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là được.

Trác Du Hiên cúi người ngồi xuống bên cạnh người con gái đang cặm cụi bới móc chai lọ hiếm hoi kia, hắn ta nhẹ nhàng xoay người của Thẩm Quân Dao lại, đôi mắt đau lòng nhìn cô.

“Quân Dao, em muốn tiền anh có thể cho em, em không cần phải vất vả chạy đến đây như vậy đâu.

Theo anh về nhà, em cần bao nhiêu tiền, anh sẽ cho em có được không?”

Đó có lẽ là một lời khẩn cầu đến từ Trác Du Hiên.

Thẩm Quân Dao ngây người một lúc, nhưng rất nhanh, cánh tay yếu ớt của người con gái bỗng nhiên rụt lại, cô xoay người tiếp tục tìm kiếm.

Hơi thở nặng nề của người con gái vang lên ngay bên tai của Trác Du Hiên, cô vẫn không để tâm đến hắn, miệng luôn lẩm bẩm một câu.

“Tiền….

Tiền….

Kiếm tiền…?”

Xem ra Thẩm Quân Dao thật sự rất cần tiền, nhưng người ta không hiểu răng, cô cần tiền để làm cái gì? Hơn nữa, chỉ cần cô muốn, Trác Du Hiên sẽ sẵn sàng cho cô không phải hay sao? Cô vất vả ở đây nhặt từng lon nước như vậy để làm gì? Nhưng đâu một ai biết rằng, chuyện khi xưa đã tạo nên một vết nứt, một nỗi ám ảnh ở trong đầu của Thẩm Quân Dao.

Khi đó Trịnh Liên tìm đến cô, bà ta nói muốn tiền, lúc đó, Thẩm Quân Dao phải đánh đổi sự tự tôn của mình, biến mình trở thành loại phụ nữ thấp hèn để trèo lên giường của Trác Du Hiên, chỉ vì con số ba trăm vạn kia.

Lúc đó người đàn ông này đã xúc phạm cô một cách thậm tệ như thế nào, đến bây giờ Thẩm Quân Dao nghĩ lại vẫn còn sợ điều đó.

Cho nên, cô thà đi bới rác, tích cóp được một chút tiền, còn hơn là để những chuyện khi đó xảy ra một lần nữa.

Trác Du Hiên nói đến khô cả cổ họng nhưng Thẩm Quân Dao vẫn chẳng để tâm đến điều đó.

Hắn không biết phải làm như thế nào mới đưa cô về đây.

Ngồi đó nhìn cô vất vả tìm tòi chỉ vì một chút tiên kia, có trời mới biết Trác Du Hiên đau đến mức độ nào.

Ngồi đó được mấy tiếng, Trác Du Hiên tê hết chân rồi, Thẩm Quân Dao đột nhiên ôm hết đống chai lọ kia vào người đứng dậy, như muốn đem chúng đi đâu đó.

Trác Du Hiên thấy cô muốn đi đâu, hắn cũng thử đứng dậy, muốn theo xem Thẩm Quân Dao là đang muốn đi đâu, muốn làm gì.

Vốn dĩ biết là cho dù Trác Du Hiên có khuyên như thế nào, Thẩm Quân Dao cũng sẽ không chịu về đâu, cho nên hắn mới quyết định đi theo cô, hắn muốn xem xem Thẩm Quân Dao muốn kiểm tiền để làm gì.

Hình như là cô gái nhỏ ấy mang đống chai lọ kia đi bán thì phải? Đúng như Trác Du Hiên dự đoán.

Thẩm Quân Dao đã đem đống chai ấy đi bán lấy một chút tiền.

Cho dù là được có vài đồng bạc lẻ, không đủ mua một cây kẹo, nhưng trông Thẩm Quân Dao có vẻ rất vui.

Nhìn thấy cô rút ra trong túi mấy tờ giấy bạc, hắn đoán rằng đó là số tiền mà Thẩm Quân Dao đã kiếm được trong mấy ngày nay từ việc bán ve chai kia.

Trác Du Hiên đến gần cô, nếu là trước đây, khi ngửi thấy mùi khó chịu trên người của Thẩm Quân Dao, hắn chắc chắn sẽ tránh thật xa, nhưng bây giờ Trác Du Hiên không ngại ngần mà đứng ở bên cạnh người con gái ấy, khẽ hỏi cô.

“Em cần tiền làm gì thế? Cân dùng vào việc gì, chỗ này có đủ hay không? Hay để anh cho em thêm nhé!”

Nhưng Thẩm Quân Dao hoàn toàn ngó lơ hắn, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào những đồng bạc lẻ ở trên tay mình, miệng còn liên tục lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK