Chương 235: Thật sự mang thai
Trác Du Hiên vội vàng hỏi Thẩm Quân Dao, hắn ta đã nghi ngờ từ tuần trước rồi nhưng chưa chắc chắn, cho nên hẳn ta mới không mở miệng hỏi Thẩm Quân Dao.
Cho đến hôm nay, khi Trác Du Hiên nhìn thấy Thẩm Quân Dao trong cái bộ dạng này, hẳn làm sao có thế không nghi ngờ chuyện này cơ chứ.
Thẩm Quân Dao sợ xanh mặt, cả người của cô bỗng chốc run lên, đặc biệt là khi nghe thấy câu hỏi này của Trác Du Hiên.
Trong lòng của cô, sự sợ hãi, hoảng hốt, kinh sợ tất cả mọi cảm xúc đều trở nên hỗn loạn.
Làm sao mà Trác Du Hiên lại phát hiện ra chuyện này? Không thể nào, Thẩm Quân Dao tuyệt đối không để cho Trác Du Hiên biết rõ được đâu.
Thẩm Quân Dao vội vã trả lời người đàn ông này, đôi môi khô khốc có chút sưng lên kia thoáng chốc mấp máy.
“Anh nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà mang thai chứ? Chẳng qua dạ dày của tôi có chút khó chịu mà thôi”
Thẩm Quân Dao cắn môi, cô không dám nhìn thẳng vào gương mặt kia của Trác Du Hiên.
Cô không muốn bản thân mình lộ ra một chút sơ hở, tuyệt đối không thể để người đàn ông ác độc ấy phát hiện ra chuyện này.
Bàn tay của Thẩm Quân Dao bấu chặt vào chiếc áo hơi phai màu kia của mình, cô cúi mặt xuống đất, trong lòng hoảng hốt run sợ đến tột độ.
Trác Du Hiên trầm mặc nhìn dáng vẻ cuống quýt như muốn che giấu điều gì đó kia của Thẩm Quân Dao, khóe môi của người đàn ông bất giác cong lên, hẳn ta lạnh lão nói.
“Có thai hay không chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay.
Không cần phải nói quá nhiều.”
Vừa nói, Trác Du Hiên đã bắt lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, hản lôi mạnh cả người của Thẩm Quân Dao làm cho người con gái ấy vô cùng hoảng sợ.
Thấy Trác Du Hiên đang muốn lôi mình đi đâu đó, Thẩm Quân Dao giật bắn mình, cô chùn chân lại, sợ hãi hỏi hẳn.
“Này, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Trên gương mặt của Thẩm Quân Dao không thể nào giấu đi được sự sợ hãi trên gương mặt mình.
Không thể, không thể đi đến bệnh viện được.
Nếu không có thai thì không sao, nhưng nếu thật sự có thai, đây sẽ là một chuyện vô cùng lớn.
Trác Du Hiên dừng lại, hắn quay mặt sang nhìn gương mặt sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao, khoé môi của hắn hơi cong lên, lạnh lùng nói với cô, ánh mắt không khỏi liếc xéo khuôn mặt trắng bệch vô cùng khó coi ấy của Thẩm Quân Dao.
“Còn đi đâu ngoài bệnh viện nữa?”
Thẩm Quân Dao giật bắn mình, cô vội vàng ngăn cản Trác Du Hiên.
“Không cần đâu, chẳng qua là dạ dày của tôi không ổn uống thuốc là khỏi ngay, không cần phải phiền phức đến mức đi đến bệnh viện đâu.”
Cô tìm đủ các lý do để ngăn cản.
Không thể để cho Trác Du Hiên đi đến bệnh viện được.
Đúng là Thẩm Quân Dao vô cùng khao khát tự do, nhưng cô không muốn Trác Du Hiên cứ giám sát ở phía sau mình như thế.
Đặc biệt là phải đến bệnh viện, một nơi mà nguy hiểm đang không ngừng rình rập cô.
Trác Du Hiên đứng lặng ở đó, hắn ta nhìn Thẩm Quân Dao đang luống cuống không cách nào ngăn cản việc này.
Cô càng như thế, càng khiến cho Trác Du Hiên nghi ngờ hơn.
Hắn ta đã phần nào khẳng định được việc Thẩm Quân Dao đã mang thai rồi, chỉ là chưa chắc chắn mà thôi.
Hắn ta chỉ liếc xéo Thẩm Quân Dao.
“Nếu cô thật sự gặp vấn đề về dạ dày thì càng phải đến bệnh viện khám xem có làm sao hay không chứ? Đâu thể cứ uống thuốc linh tinh được.
Hay cô đang sợ tôi phát hiện gì đó nên mới không dám cùng tôi đến bệnh viện”
Trác Du Hiên nói câu này khiến cho Thẩm Quân Dao ngay lập tức cứng họng.
Lúc này cô không biết phải nói gì để cãi lại hắn cả.
Không biết phải làm gì, Thẩm Quân Dao chỉ có thể cắn răng nhìn Trác Du Hiên đưa mình đến bệnh viện.
Cho dù cô đã nói không cần, nhưng Trác Du Hiên còn cố tình vờ như không nghe thấy gì hết, cứ lái xe một mạch đến bệnh viện.
Trên đường đi, Thẩm Quân Dao bị nỗi lo lắng khiến cho tâm trạng thất thần.
Cô vô thức cắn chặt môi, những móng tay bấu chặt vào trong da thịt của mình, khiến cho máu bất giác ứa ra.
Thế nhưng, dường như Thẩm Quân Dao không cảm thấy đau, cô chỉ thấy tim ở trong ngực đập liên hồi.
Tiếng trống đập thình thịch thình thịch đôn đập càng làm cho nỗi lo lắng ở trong lòng của Thẩm Quân Dao một tăng cao.
Sợ hãi, hoảng loạn, tất cả mọi cảm xúc đều trở nên rất hỗn độn.
Trong lòng của Thẩm Quân Dao đang không ngừng van xin ông trời, xin đừng để cô mang thai.
Đến bệnh viện, Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao đến khoa phụ sản.
Thẩm Quân Dao không biết phải làm như thế nào, đành tìm đại một cái cớ.
“Dạ dày tôi khó chịu, đáng lẽ phải đến phòng khám đa khoa chứ.
Sao lại phải đến nơi này làm gì?”
Nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Dao đã trở nên vô cùng tiều tụy và khó coi, đặc biệt là hai chữ “lo lắng”
viết rõ ràng ở trên gương mặt của cô kia, Trác Du Hiên trong lòng không khỏi bực mình vì người phụ nữ này lại nhiều lời như thế.
Hắn lập tức gắt lên với Thẩm Quân Dao, nhất là khi cô cứ lảm nhảm ở bên tai của hẳn như thể.
“Bảo cô vào đây khám thì cứ khám đi.
Nhiều lời như thế để làm cái gì?”
Thẩm Quân Dao trừng mắt với Trác Du Hiên, trong đôi mắt của cô in đậm một vệt thâm quầng như một con gấu trúc.
Sắc mặt của người con gái không giấu nổi sự mệt mỏi, cô không còn hơi mà đứng đây cãi nhau với giằng co với Trác Du Hiên nữa.
Không còn cách nào khác, Thẩm Quân Dao chỉ có thể nặng nề bước vào trong căn phòng sộc mùi thuốc kia.
Đôi chân yếu ớt lê từng bước vào bên trong, tim trong ngực đập liên hồi, lo lắng bao trùm toàn bộ tâm trí của Thẩm Quân Dao.
Cô phải làm sao đây? Trốn khỏi đây ư? Nhưng bằng cách nào đây? Sau khi làm tất cả các kiểm tra, Thẩm Quân Dao cùng với ‘Trác Du Hiên ngồi bên ngoài chờ đợi kết quả.
Trác Du Hiên chỉ lạnh lùng ngồi ở đó, ánh mắt hắn vẫn chỉ có sự lạnh lẽo đến thấu xương, trồng người cần ông này không có gì hồi hộp chờ đợi cả.
Còn người con gái bên cạnh, Thẩm Quân Dao đang không ngừng lo lắng.
Gương mặt của Thẩm Quân Dao bóng dưng trắng bệch, khó coi vô cùng, từng hơi thở vô cùng yếu ớt, thều thào bật ra.
Hai mắt của người con gái lờ đà lờ đờ, bàn tay bấu chặt vào da thịt, giữ cho bản thân của mình sự tỉnh táo nhất có thể.
Thế nhưng, chẳng thể giữ được bao lâu, chỉ trong chốc lát, cả người của Thẩm Quân Dao đã ngã nhào xuống đất, khuôn mặt đã trắng lại càng thêm trắng.
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao ngất ra đấy, Trác Du Hiên vội vàng chạy lại, miệng luôn miệng gọi.
”
Thẩm Quân Dao, cô làm sao thế?”
“Mau mở mắt ra cho tôi!”
Cho đến khi Thẩm Quân Dao tính lại, cô đang nằm ở phòng hồi sức rồi.
Trác Du Hiên ngồi bên cạnh, lạnh nhạt nhìn cô, mặt của hắn thật sự là vô cùng khó coi, có lẽ đã có kết quả kiểm tra rồi.
Cô đang muốn hỏi hắn, cô có thật sự mang thai hay không thì người đàn ông đó đã lên tiếng.
“Tỉnh rồi? Thẩm Quân Dao, cô hay lắm, mang thai hơn hai tháng mà dám giấu tôi.”
Lời của Trác Du Hiên vừa mới dứt, Thẩm Quân Dao đã kinh sợ tột độ.
Vậy là thật sự cô đã mang thai rồi.
Đôi mặt của cô mở to nhìn chằm chằm người đàn ông này, từ kinh ngạc đến sợ hãi, tất cả mọi cảm xúc đều hiện hữu ở trên gương mặt của Thẩm Quân Dao.
Khoé môi của Thẩm Quân Dao hơi mấp máy, hình như là muốn nói gì đó.
Thế nhưng đang định cất tiếng nói thì một vị bác sĩ bước vào, người đó cứu đầu chào Trác Du Hiên.
“Trác thiểu gọi tôi là có việc gì a?”
“Chuẩn bị một phòng phẫu thuật, nhanh chóng làm phẫu thuật phá thai cho cô ta.
tôi muốn đứa trẻ ở trong bụng cô ta phải chết.
Đoàng! Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu của Thẩm Quân Dao! Vậy là điều mà cô sợ nhất cũng đã đến! “Nhưng Trác thiếu, bây giờ cô ấy không thế làm phẫu thuật được ạI!”