Chương 6: Món đồ trao đổi
“Nhưng nể tình chúng ta là vợ chồng, tôi sẽ giúp cô gọi một người đàn ông khác đến giúp đỡ côi”
Trên gương mặt của Trác Du Hiên lộ rõ một nụ cười, nụ cười ấy ngày càng đậm nét hơn.
Hai tay của Trác Du Hiên được đặt vào trong túi quần, hắn đứng dậy nhìn người con gái đang vật vã dưới sàn nhà vì tác dụng của loại thuốc kia.
Trên gương mặt của Trác Du Hiên thể hiện rõ sự khinh bị tột độ.
Trác Du Hiên lúc này hệt như một vị hoàng để thời xưa, từ trên cao có thể nhìn xuống được mọi thứ.
Hắn có thể nhìn rõ, thân thể của Thẩm Quân Dao ngày càng nóng, lớp da thịt đã hồng hào trên khắp cả người của cô.
Nụ cười trên gương mặt của Trác Du Hiên ngày một đậm dần.
Nhưng sự tức giận sâu trong ánh mắt của Trác Du Hiên hẳn không vì thế mà biến mất đi.
Nó cứ như một ngọn lửa ngày càng hừng hực lên, thiêu đốt toàn bộ tâm trí của Trác Du Hiên hắn.
Thẩm Quân Dao, cô quả nhiên là hạng đĩ điểm tầm thường! Mới có như vậy mà đã không chịu nổi rồi, đúng là trời sinh dâm đãng mà.
Loại phụ nữ lẳng lơ như Thấm Quân Dao cô, đừng mong có ngày khiển tôi động lòng.
Trong suy nghĩ của Trác Du Hiên, Thấm Quân Dao chính là con người như vậy.
Hắn khinh miệt cô, coi thường cô, cho rằng cô chỉ là một con đĩ không hơn không kém.
Loại phụ nữ thấp hèn này, Trác Du Hiên không muốn động chạm vào, khiến cho hẳn cảm thấy bẩn lắm.
Không những thế, Trác Du Hiên còn cho rằng Thẩm Quân Dao là người yêu tiền bạc, yêu xa hoa, yêu phú quý.
Chẳng phải Thẩm Quân Dao muốn Thẩm Sơ Vũ rời xa Trác Du Hiên hắn, không phải là vì lý do này sao? Thẩm Quân Dao nói yêu Trác Du Hiên hẳn, còn lâu hẳn mới tin được.
Yêu hẳn, hay là yêu tiên của hẳn? Thẩm Quân Dao lúc này đang thở hổn hển, cả người nằm dưới nền đất.
Cả thân thể của Thẩm Quân Dao liên tục vặn vẹo, chỉ mong làm sao có thể xua tan đi sự khó chịu này.
Nhưng cô càng vặn vẹo, cả người cô nó lại càng nóng lên.
Quả nhiên là loại thuốc được mang từ nước ngoài về, tác dụng quả nhiên cực mạnh.
Ý thức của Thẩm Quân Dao dần trở nên mơ hồ.
Nhưng câu nói trước đó của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao lại nghe rõ ràng, không sót một chữ gì.
Trác Du Hiên, hóa ra trong lòng anh em là loại người như thế ư? Anh luôn miệng mắng em là con đĩ điểm, luôn miệng chê em khiến anh cảm thấy bẩn.
Trác Du Hiên, động vào em, làm anh cảm thấy buồn nôn đến thế sao? Mà lúc đó Trác Du Hiên nói, sẽ nể tình hai người là vợ chồng, sẽ giúp Thẩm Quân Dao gọi một người đàn ông khác đến giúp cô.
Câu nói này khiến lông ngực của Thẩm Quân Dao đau một cách dữ dội, huyết mạch trong người như ngừng lưu thông.
Chua xót, đau đớn, cùng cực, những cảm xúc đó liên tiếp dấy lên trong lòng cô.
Tìm một người đàn ông khác? Trác Du Hiên, anh coi em là cái gì? Gái trong quán bar sao? Trác Du Hiên, anh thật sự rất tàn nhẫn, có thể nghĩ ra cả phương thức này để hành hạ em.
Nhưng em cầu xin anh Trác Du Hiên, đừng làm vậy với em được không? Cho dù Thẩm Quân Dao có cầu xin đến thế nào, Trác Du Hiên vẫn bỏ ngoài tai những lời của cô nói.
Biết là Trác Du Hiên vẫn sẽ không bỏ qua cho mình, bắt buộc, Thẩm Quân Dao phải tìm cách tự khống chế bản thân mình.
Người của Thẩm Quân Dao dường như đã không còn sức, cả người bỗng chốc nóng rực.
Nếu đã không đứng dậy được, thì phải bò được.
Nhìn về phía nhà tắm trước mặt kia, Thẩm Quân Dao lật người lại, cả người cô úp mặt xuống đất, tay dùng sức lết cả thân thể mình về phía nhà tắm.
Thẩm Quân Dao đành phải dùng tới biện pháp ngâm nước lạnh đế giữ lại một chút ý thức của mình.
Nhưng với Thẩm Quân Dao cô mà nói, đến được nhà tắm cũng là một vấn đề khá khó khăn.
Cô đã không còn sức nữa rồi, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn muốn thử xem, vận may của mình đến đâu.
Trác Du Hiên nhìn người con gái đang bò về phía nhà tảm kia, hắn hoàn toàn có thể đoán ra Thẩm Quân Dao là đang muốn làm cái gì.
Muốn vào đó ngâm nước lạnh sao? Đúng là ngu ngốc! Thẩm Quân Dao hoàn toàn không biết loại thuốc đó có tác dụng mạnh đến thế nào, cho dù ngâm nước lạnh cả đêm cũng không thể giúp cô giảm bớt đi cái nóng mà thứ thuốc kia gây ra.
Cho dù biết là thế nhưng Trác Du Hiên lại tiến đến, xoay người của Thẩm Quân Dao lại một cách dễ dàng.
Tay của Trác Du Hiên chạm vào làn da mềm mại của cô, đột nhiên dùng sức bóp chặt gương mặt của Thẩm Quân Dao.
Cả người Trác Du Hiên ghìm chặt lấy người cô, không cho Thẩm Quân Dao có cơ hội cử động.
Những lời phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang theo sự khinh bỉ, chế giễu đến tột độ.
Qua giọng nói có thể thấy được Trác Du Hiên căm ghét Thẩm Quân Dao đến mức độ nào rồi.
“Thẩm Quân Dao, cô không chịu được nữa rồi sao?”
“À phải rồi, Thẩm Quân Dao cô thèm khát đàn ông đến như vậy mà, phải nhanh chóng đi tìm đến bọn họ để thoả mãn cơn thèm khát của cô chứ”
Trác Du Hiên dùng những lời lẽ cay độc nhất, khó nghe nhất để sỉ nhục Thẩm Quân Dao.
“Đừng nói nữa, Trác Du Hiên, xin anh đừng nói nữa!”
Nước mắt của Thẩm Quân Dao cứ lã chã rơi xuống, khiến gương mặt của cô lại một lần nữa trở nên ướt đảm.
Cô rất muốn đưa hai tay bịt chặt hai bên tai của mình, nhưng không thể được.
Hai tay của cô đã bị Trác Du Hiên giữ chặt, không thể cử động, mà cũng không có sức để tiếp tục cử động.
Trác Du Hiên bật cười ha hả, khuôn mặt hắn ghé sát tai cô, đôi mắt hiện lên rõ những tia nguy hiểm, như đang muốn làm một thứ gì đó.
“Có điều, Thẩm Quân Dao, cô cố gắng nhịn một chút, lát nữa,sẽ có một người phục vụ cho cô một cách tận tình.
Người đó sẽ cho cô một đêm tân hôn khó quên.”
Nụ cười trên gương mặt của Trác Du Hiên ngày một đậm hơn.
Thẩm Quân Dao không nghe rõ được mấy lời mà Trác Du Hiên nói, cô chỉ loáng thoáng nghe được những phần trọng điểm.
Thẩm Quân Dao ngước mặt nhìn Trác Du Hiên, ánh mắt mơ hồ, vài giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao thều thào, yếu ớt, giọng nói ngày một nhỏ dần.
“Trác Du Hiên, anh muốn làm cái gì?”
Đôi môi của Trác Du Hiên cong lên thành một đường cong hoàn hảo.
Cánh tay hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn lại trên gương mặt của cô.
Tưởng như là dịu dàng, ân cần nhưng lại là hận thù đến không tưởng.
“Cô muốn biết sao? Được, tôi sẽ cho cô biết.
Dù sao cô cũng không thể bỏ chạy được”
“Vừa nấy, trước khi bước vào đây, tôi có làm một vụ trao đổi với một đối tác có tiếng của công ty.
Chúng tôi đã làm một thoả thuận, chỉ cần tôi tặng cho hản ta một món quà, làm cho hẳn vừa lòng, thì bản hợp đồng kia lập tức được ký kết.
Cô có muốn biết món đồ tôi lấy ra làm vật trao đổi giữa giao dịch của hai chúng tôi không? Chính là cô đấy Thẩm Quân Dao.
Không sai, tôi đã đem cô ra làm đồ vật trao đổi để ký được bản hợp đồng kia.
Tuy hợp đồng đó đối với Trác Du Hiên tôi chẳng có chút giá trị gì nhưng nếu điều này làm cho Thẩm Quân Dao cô cảm thấy đau khổ, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận”
Những lời nói của Trác Du Hiên như những lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Quân Dao cô, một lần nữa làm nó vỡ vụn.
Thẩm Quân Dao đột nhiên cảm thấy buồn cười, nước mắt của cô bất giác rơi ra, nỗi chua xót dâng lên trong lòng của cô.
Hóa ra, Trác Du Hiên chỉ coi Thẩm Quân Dao cô là một món đồ dùng để trao đổi! Thì ra, cô cũng chỉ là một món đồ không hơn không kém để Trác Du Hiên có được những lợi ích mà hắn muốn đạt được.
Trác Du Hiên, em phải thừa nhận rằng, cách làm này của anh thật sự rất hay.
Anh muốn hủy hoại cuộc đời em, hủy hoại sự trong sáng của em giữ gìn suốt bao nhiêu năm qua trong ngay chính đêm tần hồn của mình.
Trác Du Hiên, anh thật sự lợi hại, thật sự rất lợi hại! Em thừa nhận, em thua rồi, thua mất rồi! Thua trước người mà em dùng cả cuộc đời để yêu.
Trác Du Hiên hất mạnh tay khiến người của Thẩm Quân Dao ngã sõng soài trên sàn nhà, không may khiến đầu cô đập xuống đất mà ngất đi.
Trên trán của cô vẫn còn đang rỉ máu, nhưng Trác Du Hiên vẫn không hề quan tâm.
Hẳn tiền đến, nhấc bổng cả người của Thẩm Quân Dao lên, rồi đem cô đến trên chiếc giường tân hôn kia.
Đáng nhẽ ra, chiếc giường đó chính là chiếc giường tân hôn của hai người, nhưng Trác Du Hiên lại đem nó nhường cho một kẻ khác.
Trác Du Hiên tiến đến, ngồi trên chiếc ghế sô pha, chờ đợi một người đàn ông đang trên đường tới đây.
Khoảng ba mươi phút sau, Trác Du Hiên đưa mắt nhìn giờ qua chiếc đồng hồ đang được đeo trên cánh tay hắn, đôi môi bất giác cong dần lên.
Cũng sắp sửa đến giờ rồi nhỉ? Đúng lúc này, bên ngoài có một tiếng gõ cửa.
Giọng nói vang lên là của quản gia ở nơi này.
“Thưa thiếu gia, có người đến tìm ngài”
“Tôi biết rồi, ông đi nghỉ đi, để tôi mở cửa, chúng tôi có việc cần phải bàn bạc.”
Quả nhiên là đã đến rồi! Quản gia sau khi nhận lệnh thì lập tức rời đi, bên ngoài cửa lúc này chỉ còn bóng dáng của một người đàn ông trông tầm hơn bốn mươi tuổi một chút.
Không trẻ mà cũng chẳng già.
Cánh cửa vừa được mở ra, Trác Du Hiên nhìn thấy người đàn ông kia, ngay lập tức mời người đó vào.
Người đàn ông trông có vẻ hào hứng, mong chờ lên tiếng hỏi Trác Du Hiên.
“Trác tổng, không biết món quà ngài định tặng cho tôi sẽ là gì đây?”
“Thiệu tổng hãy yên tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng.’ Trác Du Hiên chỉ tay về phía chiếc giường, nơi mà Thẩm Quân Dao đang nằm trên đó.
“Kia chính là món quà tôi dành tặng cho ngài.”