Chương 337: Nhớ thương da diết
Nhìn anh trai của mình vẫn còn buồn vì chuyện của chị dâu, tất nhiên là Trác Du Hiên vẫn còn buồn là phải rồi, anh hai của anh yêu chị ấy như vậy mà, đâu ai có thể không buồn khi chứng kiến cảnh mình và người mình yêu âm dương cách biệt như vậy chứ, nhưng Trác Dương Phong chỉ biết an ủi hắn.
“Cố lên anh, anh đừng buồn nữa, anh nhất định làm được!”
Thời gian như vậy thoáng chốc cũng đã trôi qua thật nhanh! Thẩm Quân Dao như vậy mà đã ra đi mấy năm rồi! Vài năm trôi qua, bộ dạng của Trác Du Hiên cũng đã thay đổi rất nhiều.
Những vết chân chim ngày một in đậm rõ rệt ở trên gương mặt của người đàn ông, hai mắt thâm quầng như một con gấu trúc vậy đấy.
Có thể thấy người đàn ông này mấy năm nay rất ít ngủ, thậm chí là có đêm không hề ngủ.
Suốt những năm qua, Trác Du Hiên sống một cuộc sống cô đơn, lạnh lẽo một mình ở trong căn nhà rộng lớn kia nhưng lại không có ai bầu bạn ở bên cạnh, trông người đàn ông này cũng thật đáng thương.
Trác Du Hiên vẫn cố tỏ ra là mình vẫn ổn, hắn cho mọi người thấy rằng hẳn vẫn sống rất tốt khi không có Thẩm Quân Dao.
Nhưng chẳng một ai hau biết rằng trong lòng của người đàn ông này đã cô đơn lạnh lẽo đến mức độ nào.
Suốt những năm qua, Trác Du Hiên không nhúng tay vào giới kinh doanh hay là những đấu đá ở trên thương trường nữa, hắn chỉ tập trung làm từ thiện, giúp đỡ những người khó khăn hơn mình.
Trong một năm, hắn đăng ký rất nhiều công tác tình nguyện, trở thành tình nguyện viên đi khắp mọi nơi để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Trác Du Hiên lúc nào cũng bận rộn, thậm chí là tết nhất hẳn cũng không trở về nhà nữa.
Người đàn ông này ngày nào cũng cười vui vẻ nhìn những người có hoàn cảnh khó khăn như muốn động viên họ hãy vươn lên.
Bề ngoài, nhìn Trác Du Hiên lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào hắn cũng cười cười nói nói, nhưng đâu ai biết rằng ở trong lòng của hẳn, nhất là khi đêm về, Trác Du Hiên đã cảm thấy cô đơn đến mức độ nào.
Hắn che giấu cảm xúc rất tốt, chính vì thế chẳng một ai nhận ra người đàn ông này lúc nào cũng cảm thấy buồn bã vô cùng.
Mỗi đêm, hắn đều nhớ đến hình bóng của Thẩm Quân Dao, hẳn nhớ nụ cười của cô, nhớ khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ nhìn hắn.
Thậm chí, có những đêm Trác Du Hiên đều mơ thấy hình ảnh của người con gái ấy đang đứng đó cười rạng rỡ nhìn hắn, trông Thẩm Quân Dao có vẻ rất hạnh phúc.
Những lúc đó, Trác Du Hiên đều bừng tỉnh, hắn không có cách nào để ngủ tiếp được nữa.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy của cô, nỗi nhớ nhung ở trong lòng Trác Du Hiên lại dâng lên.
Nỗi nhớ ngày một nhiều hơn hoà cùng nỗi ân hận ở trong lòng hắn.
Hắn hối hận, tại sao mình lại có thế đánh mất người con gái ấy được? Trác Du Hiên rất nhớ Thẩm Quân Dao, hẳn muốn nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ ấy của cô muốn được thấy cô cười với hản, nhưng thật tiếc điều đó đã không bao giờ trở thành sự thật được nữa rồi.
Không biết làm cách nào để có thể giảm bớt nội nhớ nhung ở trong lòng của mình, hàng đêm, người đàn ông này đều đem tấm hình của Thẩm Quân Dao ra ngồi đó ngây ngô ngắm nhìn.
Bức hình ấy là bức hình duy nhất mà hắn có, với hắn bức ảnh đó chính là một bảo vật mà người đàn ông này luôn nâng niu.
Trác Du Hiên không hê có bức hình nào chụp chung với cô, cũng không có bức ảnh nào của người con gái ấy.
Bức ảnh mà Trác Du Hiên đang giữ là khi hắn đưa Thẩm Quân Dao đi biển chơi, lúc đó Thẩm Quân Dao cười rạng rỡ y như một thiên sứ vậy! Cô cười thật đẹp! Nhưng chỉ tiếc rằng Trác Du Hiên không bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười ấy của người con gái ấy nữa.
Để xua tan đi nỗi nhớ, hằng đêm, Trác Du Hiên đều trò chuyện tâm sự với người con gái đang cười rạng rỡ ở trong bức ảnh kia, bây giờ hắn chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nhớ Thẩm Quân Dao một cách da diết nhưng Trác Du Hiên lại không bao giờ được nhìn thấy người con gái ấy nữa.
“Quân Dao, những năm nay, anh đều đi làm tình nguyện viên, được giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, anh thật sự rất vui.Anh vui lắm, vui vì được thấy họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn.”
“Em biết không, cuộc sống những năm nay của anh thật sự rất nhàm chán.Không có em, anh thật sự không thể chịu đựng được.Mỗi khi về đêm, anh nhớ em đến phát điên, nhưng lại không thể làm gì hết.Anh sống một mình thật sự rất cô đơn, anh ước rằng cuộc sống của chúng ta có thể trở lại như trước kia, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ rất vui vẻ nhỉ?”
“Nhưng thật tiếc rằng, ước mơ đó của anh quá xa vời! Anh ngốc lắm có phải không em?”
Trác Du Hiên nghẹn ngào nói, hẳn nhìn bức ảnh được nâng niu như một báu vật ở trong tay mình mà không khỏi rơi nước mắt.
Suốt những năm nay, đêm nào người đàn ông này cũng rơi lệ, chỉ tiếc rằng không một ai nhìn thấy Trác Du Hiên khóc mà thôi.
Người đàn ông này lại tiếp tục nói, giọng nói mang theo bao nhiêu khổ sở và đau đớn.
“Em có biết vì sao những năm nay anh đều bận rộn đi khắp nơi mà lại không về nhà không? Bởi vì anh rất sợ, anh sợ khi mình trở về nhà rồi, nhưng lại không thấy hình bóng của em, trong lòng anh cảm thấy rất cô đơn.Anh điên cuồng làm việc, điên cuồng đi khắp nơi, chỉ muốn xua tan đi hình bóng của em ở trong đầu anh.Nhưng anh vẫn không cách nào làm được.Anh càng cố gắng, em lại càng xuất hiện ở trong đầu anh nhiều hơn”
Đó chính là lý do vì sao Trác Du Hiên những năm nay không về nhài Thế nhưng, càng cố gắng quên đi, hình bóng của Thấm Quân Dao lại càng hiện hữu ở trong đầu của Thẩm Quân Dao.
Hản thật sự rất nhớ cô, thế nhưng lại không biết làm sao để quên đi người con gái ấy.
Trác Du Hiên lúc nào cũng bị nỗi nhớ ấy giảng xé tâm can.
Hóa ra đây chính là cảm giác nhớ thương một người nhưng lại không có cách nào để gặp người đó nó lại đau đớn như thế.
Những năm nay, từng nỗi khổ của Thẩm Quân Dao trước đây cuối cùng Trác Du Hiên cũng đã cảm nhận được.
Thì ra nó thật là đau.
Thời gian cũng sắp đến tết rồi! Năm nay, Trác Du Hiên muốn ở lại vùng núi để làm từ thiện, nhưng mẹ của hẳn nhất quyết không cho, nhất quyết gọi Trác Du Hiên về nhà.
Đầu tiên Trác Du Hiên cũng không chịu, nhưng ngày nào mẹ của hắn cũng gọi điện làm phiền hắn, làm cho Trác Du Hiên không cách nào tập trung làm việc được.
Cuối cùng, hắn cũng quyết định về nhà.
Mấy ngày tết, Trác Du Hiên cũng chỉ máy móc làm theo những lời mà mẹ hẳn nói.
Khẩu vị của hắn cũng chán nản, ăn vài miếng rồi trở về phòng làm cho Trác phu nhân tức nhưng không thể làm gì.
Người ta nói, Tết lúc nào cũng mang không khí đầm ấm hạnh phúc của một gia đình, thế nhưng tại sao lúc nào Trác Du Hiên cũng cảm thấy cô đơn đến như thế? Đêm nào hắn cũng phải uống rượu, như thế mới có thể chợp mắt được một chút.
Nếu không có rượu, Trác Du Hiên không thể nào ngủ được.
Những ngày này, đầu óc của Trác Du Hiên ngày nào cũng đau, gương mặt lộ rõ dấu hiệu của tuổi tác trông vô cùng mệt mỏi.
Khẩu vị cũng không còn tốt nữa, chỉ ăn vài miếng rồi đứng dậy.
Trác Du Hiên cũng muốn cố gắng ăn uống nhưng hắn không có cách nào nuốt trôi được.
Những món ăn của Thẩm Quân Dao trước đây hẳn ăn rất ngon miệng, nhưng bây giờ Trác Du Hiên chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa.