Chương 57: Đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi
Cứ mỗi bước đi là những cơn đau đớn cùng những trận run rấy đang không ngừng ập đến nơi thân thể của người con gái đáng thương này.
Thẩm Quân Dao căn răng bước từng bước đi khó khăn, cánh tay run rẩy luôn phải tìm những vật chắn ở phía trước làm điểm tựa.
“Như vậy thì mới là chó ngoan chứ! Đã là chó thì tốt nhất nên ngoan ngoãn như vậy từ đầu Thẩm Quân Dao ạ, nếu như cô vẫn muốn nhà họ Thẩm được an toàn!”
Trác Du Hiên lên tiếng đầy mỉa mai khiến cho bước chân của Thẩm Quân Dao hơi khựng lại một chút.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao hơi biến đổi một chút nhưng cô không hề nói gì, chỉ tiếp tục bước đi.
Cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao, những tiếng nức nở đầy đau đớn rất muốn bật ra bên ngoài rồi.
Thẩm Quân Dao đang cố gắng kìm nén sự đau đớn ấy ở trong lòng, cô thật sự không muốn nhìn thấy bản thân của mình yếu đuối ở trước mặt người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu vô cùng như vậy! Thẩm Quân Dao đi chậm vô cùng nhưng điều đó lại khiến cho Trác Du Hiên vô cùng khó chịu.
Hẳn ta hơi chau mày nhìn người con gái đáng thương đang khó khăn di chuyển từng bước đi kia mà ra lệnh.
“Thẩm Quân Dao, cô đi nhanh cái chân lên! Làm gì mà đi chậm như rùa bò vậy hả? Có phải cô đang muốn tìm cách kéo dài thời gian để không phải làm việc nữa hay không?”
Bước chân của Thẩm Quân Dao dừng lại, cô ngước mắt lên nhìn Trác Du Hiên.
Khoé môi khô khốc vẫn chưa lấy lại sự hồng hào vốn có khẽ mấp máy.
Dường như Thẩm Quân Dao đang muốn nói em không có, em không cố ý không muốn làm việc, chỉ là em thật sự không đi nổi mà thôi! Nhưng nghĩ lại, nếu cô nói như vậy chắc em sẽ khiến cho Trác Du Hiên nổi điên lên mất, cho nên Thẩm Quân Dao chỉ nhẹ nhàng đáp lại hản.
“Dạ! Em biết rồi, em sẽ đi nhanh hơn!”
“Tốt! Chó của tôi ngày càng trở nên biết điều hơn rồi đấy! Cô tốt nhất là từ nay về sau là cứ ngoan ngoãn biết điều như vậy thì sẽ bảo toàn được cái mạng rẻ rách của cô đấy!”
Đến lúc này Trác Du Hiên vẫn không ngừng dùng những lời nói vô cùng tàn độc mang theo hàm ý mỉa mai đối với Thẩm Quân Dao.
Lần này Thẩm Quân Dao lại chẳng hề có phản ứng gì cả, cô vẫn chỉ im lặng bước đi.
Không phải là không có phản ứng mà Thẩm Quân Dao đã quá quen với những lời lẽ cay độc của Trác Du như vậy rồi! Cô đau chứ, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì được, vì thế tốt nhất là nên giữ im lặng, đó chính là cách tốt nhất để cô bảo vệ bản thân của mình! Mãi một lúc lâu, Thẩm Quân Dao mới có thể đi lên nhà nhưng vô cùng vất vả.
Đến nơi, Thẩm Quân Dao liên tục thở hồng hộc lấy dưỡng khí vào trong phổi của mình, để cho bản thân của cô có thể ổn hơn.
Từng giọt mồ hôi ướt đẫm lấm tấm ở trên trán của Thẩm Quân Dao, ánh mắt của người con gái đáng thương kia cứ muốn nhắm chặt lại vì mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng mà mở to ra.
Không chỉ có mồ hôi ở trên trán mà khắp người của Thẩm Quân Dao, mồ hôi đã khiến cho cả người cô ướt nhẹp, in ra cả chiếc áo mà cô đang mặc, khiến cho nó bỗng trở nên ướt đâm.
Hai chân của Thẩm Quân Dao gần như tê cứng lại, bước đi lúc này cũng thật sự rất khó khăn.
Đôi chân của cô khẽ run rẩy nhưng dường như không một ai nhìn thấy.
Sau khi Thẩm Quân Dao đi lên nhà được một lúc thì Trác Du Hiên cũng đi lên từ phía sau.
Trác Du Hiên hơi nhướn mày nhìn người con gái đang vịn hai tay lên tường để giữ thăng bằng kia, hai vai thì hơi run lên, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng hắn lại chẳng lộ ra một tia thương cảm.
Hơn thế nữa, Trác Du Hiên còn cho rằng Thẩm Quân Dao còn đang cố tình làm màu để không phải làm việc cơ.
Tuy Trác Du Hiên biết Thẩm Quân Dao quá mệt vì lao lực quá độ, vậy mà hắn vẫn còn nhân tâm bắt ép Thẩm Quân Dao làm việc, còn cho rằng chắc chắn hiện giờ Thẩm Quân Dao đã không sao rồi cơ chứ.
Thấy Thẩm Quân Dao cứ đứng im ở đó mà không chịu đi làm việc, khuôn mặt của Trác Du Hiên hiện lên rõ sự khó chịu.
Lời nói phát ra có ý như muốn ra lệnh cho người con gái đang mệt mỏi đứng ở kia vậy mà không mang theo một chút thương hại nào hết.
“Thẩm Quân Dao, đã là lúc nào rồi cô còn đứng ở đây hả? Cô đang cố tình giả bộ để trốn việc có phải hay là không? Cô muốn chết hay gì?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên vang lên từ phía sau, cả người của Thẩm Quân Dao hơi giật mình một cái nhưng rất nhanh sau đó Thẩm Quân Dao đã cố gắng hít thở để lấy sức trả lời Trác Du Hiên.
“Em biết rồi Em đi làm ngay đây!”
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao mang theo sự mệt mỏi cực kỳ, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
Phải dùng hết sức Thẩm Quân Dao mới nói ra được mấy lời này đấy.
Tránh để cho Trác Du Hiên nổi điên lên, Thẩm Quân Dao nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn lau bắt đầu vào công việc cần phải làm, mặc dù sức khỏe của Thẩm Quân Dao đang cực kì không được ổn định.
Nhưng như thế thì sao? Cô đâu biết mình phải làm gì ngoại trừ phải nghe lời của Trác Du Hiên? Trác Du Hiên nhìn thấy Thẩm Quân Dao cuối cùng cũng chịu làm việc, sự khó chịu trên khuôn mặt của hẳn cuối cùng cũng nguôi đi được phần nào.
Sắc mặt của hắn tuy đã dẫn ra nhưng sự lạnh giá vẫn luôn hiện hữu ở trên gương mặt của hắn.
“Cô nhớ phải làm việc cho tốt vào! Tốt nhất là đừng có nghĩ đến việc trốn không làm nữa, tuy tôi đi làm nhưng hoàn toàn biết rõ tình hình ở nhà đấy!”
Trác Du Hiên muốn cảnh cáo Thẩm Quân Dao rằng, tuy là hẳn đi làm nhưng cô cũng đừng mong nghĩ đến chuyện không phải làm việc nữa.
Thế nên Thẩm Quân Dao cũng đừng hy vọng được nghỉ ngơi một phút nào cả mặc dù cô đang vô cùng mệt mỏi.
Thẩm Quân Dao hoàn toàn nghe rõ những lời mà Trác Du Hiên nói nhưng cô lại không trả lời lại hẳn.
Hai mắt của cô hơi cụp xuống để lộ rõ quầng thâm ở trên đó, đôi tay gầy yếu vẫn tiếp tục lau dọn những ngóc ngách trong căn nhà.
Tiếng động cơ ngày càng xa dần, Thẩm Quân Dao biết chắc chắn Trác Du Hiên đã đến công ty rồi.
Nhưng cô cũng chẳng dám dừng công việc mà mình đang làm lại, bởi vì chắc chắn có người đang chú ý đến cô, cho nên cho dù Thẩm Quân Dao có muốn dừng lại cũng không thể nào được.
Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới lau dọn xong cả căn nhà.
Trời thì cũng đã tâm trưa rồi, bụng cũng đã đói.
Vậy mà những người kia cũng chỉ ném cho Thẩm Quân Dao một chiếc bánh mì nhỏ để cho cô lót dạ.
Nhưng với Thẩm Quân Dao như vậy đã là quá đủ rồi, cô không cần gì nhiều.
Như vậy còn hơn là bị bắt ăn thức ăn thừa cho chó như hôm trước Trác Du Hiên đã bắt cô ăn.
Ăn xong, Thẩm Quân Dao lại tiếp tục bị ép làm việc đến tận trời tối, không được nghỉ ngơi một chút nào cả.
Thẩm Quân Dao gần như kiệt sức hoàn toàn sau khi làm xong toàn bộ công việc mà minh phải làm.
Trở về cái căn phòng ngủ cũng chính là cái nhà kho bẩn thỉu kia, Thẩm Quân Dao vật vã nằm lăn ra giường, chân tay của cô cứ như bị kéo đứt ra, vô cùng đau và như bị tê cứng lại vậy.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao mệt mỏi nhắm chặt lại, không biết cô đã từ từ chìm vào trong giấc ngủ sâu lúc nào không hay biết!