Chương 193: Phá đứa trẻ đi
Thẩm Quân Dao rùng mình nhìn Trác Du Hiên, cô chưa kịp phản ứng hắn đã tiếp tục lên tiếng.
“Tốt nhất là cô hãy mau phá đứa nghiệt chủng đó đi.
Không thì đừng trách tôi”
Trác Du Hiên nhấn mạnh từng câu từng chữ, hai tay của hắn xốc cả người của Thẩm Quân Dao, nói từng lời cay độc tàn nhẫn kia thẳng vào tai của cô.
Hắn tóm chặt hai cánh tay của Thẩm Quân Dao, không để cho cô vùng vẫy thoát khỏi hắn được.
Thẩm Quân Dao sững người, Trác Du Hiên vừa mới nói cái gì? Hắn ta không muốn để cho cô giữ đứa trẻ này lại hay sao? Không.
Cô không muốn.
Đứa bé này là con của cô, Thẩm Quân Dao tuyệt đối không thế phá đứa trẻ này đi được.
“Không.
Em không muốn.
Đứa bé nó là con của em, em không thể bỏ nó đi được.
Em cầu xin anh, cho dù anh không thừa nhận đứa trẻ này cũng được, nhưng em xin anh hãy để cho em giữ đứa trẻ lại đi.
Em sẽ tự mình nuôi nó, không làm phiền gì đến anh cả.”
Từng lời từng lời yếu ớt của Thẩm Quân Dao buột miệng nói ra.
Lúc này cô không cần gì hết.
Cô không cần Trác Du Hiên ở bên cạnh cô, cô cũng không muốn ở bên cạnh hẳn nữa.
Hắn ta muốn đến với Thẩm Sơ Vũ thì cứ đến đi.
Bây giờ Thẩm Quân Dao chỉ cần con mà thôi.
Nhưng những lời nói ấy lại khiến cho Trác Du Hiên suy nghĩ khác.
Hắn như nổi khùng lên, hai bàn tay bóp chặt lấy cánh tay gầy yếu đang run lẩy bẩy kia của Thẩm Quân Dao, như muốn nghiền nát đôi tay ấy của cô vậy.
Trác Du Hiên gầm lên như một con thú dữ.
“Cô muốn giữ nó, cô muốn giữ nó để nhớ đến người đàn ông kia hay sao? Thẩm Quân Dao, đừng có quên, bây giờ cô vẫn còn là vợ tôi.
Tốt nhất là cô hãy mau chóng phá đứa trẻ này đi cho tôi, đừng có khiến mặt mũi của nhà họ Trác mất hết vì cô.”
Trác Du Hiên chính là ghét những lời đồn ra tiếng vào ở ngoài kia.
Hắn không chấp nhận bất cứ kẻ nào ở đằng sau lưng hắn nói lăng lung tung bậy bạ cả.
Cho nên hẳn tuyệt đối không cho phép Thẩm Quân Dao giữ đứa trẻ này lại.
Vì khi hắn nhìn thấy đứa trẻ này, Trác Du Hiên sẽ nhớ đến cảm giác bản thân hắn bị người phụ nữ này phản bội như thế nào.
Hơn nữa lúc này, Thẩm Quân Dao còn khăng khăng không chịu bỏ đứa trẻ, khiến cho hắn càng tức giận hơn nữa.
Thẩm Quân Dao yêu người đàn ông đó như vậy ư? Vả lại liệu cha của đứa trẻ trong bụng cô chính là Lục Ngạn, người bạn thân mà anh luôn tin tưởng bấy nhiêu lâu nay hay không? Trác Du Hiên không muốn bị phản bội, hắn bực tức, khó chịu khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao kiên quyết bảo vệ đứa trẻ đó như vậy.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao không muốn phá đứa bé này, cô van xin Trác Du Hiên, thậm chí là cô muốn quỳ xuống luôn vậy, thể nhưng cả người cô đã bị Trác Du Hiên giữ chặt lại rồi.
“Em xin anh, đừng bắt em bỏ đứa bé đi mà.
Nếu anh sợ em làm mất mặt của nhà họ Trác, vậy thì hai chúng ta hãy ly hôn đi.
Như vậy anh sẽ không phải bận tâm gì nữa”
Thẩm Quân Dao đau đớn nói ra hai từ “ly hôn”
ấy.
Có trời mới biết cô đã đau đến mức độ nào khi chính miệng nói ra những lời nói ấy.
Chẳng có người phụ nữ nào lại không muốn ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu cả.
Kể cả Thẩm Quân Dao cũng vậy.
Cô yêu Trác Du Hiên, nhưng điều quan trọng nhất đối với cô lúc này chính là đứa bé.
Cô không cần gì cả, cô chỉ cần đứa bé mà thôi.
Cho dù khó khăn đến cỡ nào, Thẩm Quân Dao cũng sẽ cố gắng nuôi lớn con của mình, cô không cần Trác Du Hiên nữa.
Thẩm Quân Dao cũng đã mệt mỏi lắm rồi! Trác Du Hiên trợn to mắt, đôi mắt hắn đỏ ngẫu trông vô cùng dữ tợn.
Dường như hai từ “ly hôn”
ấy đã chọc đến sự tự tôn của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao dám vì người đàn ông khác mà nói ra những lời này à? Người phụ nữ này yêu tên đó đến như vậy ư? Cho dù có muốn ly hôn, người nói ra những lời này cũng phải là Trác Du Hiên hẳn.
Còn người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, vậy thì cô ta có quyền gì mà dám nói những lời này với hẳn cơ chứ? Trác Du Hiên nhếch môi đầy khinh bỉ, lời nói lạnh lẽo phát ra từ miệng của hắn khiến cho Thẩm Quân Dao lạnh toát cả sống lưng.
“Ly hôn? Cô muốn ly hôn với tôi rồi đến với người đàn ông kia hay sao? Thẩm Quân Dao, cô đừng có nắm mơ.
Tôi hiện tại vẫn chưa chơi chán cô, muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng có hòng””
Trác Du Hiên đẩy mạnh người của Thẩm Quân Dao ra, cả người cô lảo đảo, đầu óc dường như đã trở nên mơ hồ không còn tỉnh táo.
Cô vô lực bám tay vào bức tường ngay cạnh đó, tránh không để bản thân mình ngã xuống, gây ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Không phải là Trác Du Hiên luôn muốn ly hôn hay sao? Hắn ta rất muốn rời khỏi cô, càng sớm càng tốt, để đến bên cạnh của Thấm Sơ Vũ không phải hay sao? Nhưng bây giờ, khi cô nói hai từ ly hôn ấy, hắn ta nhất quyết không chịu, tại sao lại như vậy chứ? Trác Du Hiên chưa để Thẩm Quân Dao thích ứng, hắn tiến đấn bóp chặt lấy hai bả vai đang run lên kia của Thẩm Quân Dao, hẳn nâng gương mặt của cô lên, miệng bật ra những lời nói không có nhân :ính.
“Thẩm Quân Dao, cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, phá bỏ đứa trẻ này đi.
Tôi sẽ xem như là chưa có chuyện gì xảy ra, cô có thể tiếp tục ngồi lên cái vị trí Trác thiếu phu nhân này.
Trác Du Hiên tỏ vẻ nhún nhường, hẳn dịu giọng nói với Thẩm Quân Dao.
Hắn không muốn đứa trẻ này tôn tại trên đời.
Không phải Thẩm Quân Dao muốn có con hay sao, sau này sinh những đứa trẻ khác là được không phải sao? Sao cô cứ nhất quyết muốn giữ đứa trẻ này lại như vậy? Trác Du Hiên đã cố gắng nhường nhịn, thể nhưng Thẩn Quân Dao vẫn tỏ ra cương nghị, nhất định không chịu nghe lời của Trác Du Hiên.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn đầy lửa giận kia của người đàn ông, mạnh mẽ dùng hết sức lực còn lại trong người mình mà gào lên.
“Không.
Em không cần cái vị trí ấy.
Em chỉ cần con của em thôi.
Còn lại em không muốn gì hết.
Không phải anh yêu chị gái của em, muốn nhanh chóng kết hôn với chị ấy hay sao? Vậy thì hai chúng ta ly hôn đi, anh có thể kết hôn với chị ấy rồi”
Thẩm Quân Dao cô không cần những thứ hư vinh này.
Với cô, những thứ ấy, chẳng có lợi ích gì cả.
Nhưng con của cô, nó là cả mạng sống của cô, một người mẹ có thể nỡ lòng nào giết chết chính đứa con ruột của mình cơ chứ? Trác Du Hiên tức giận như muốn bốc khói trên đầu, hắn đã nhường nhịn như vậy mà Thẩm Quân Dao nhất quyết không chịu đồng ý hay sao? Chẳng phải ban đầu người phụ nữ này gả cho hản chính là vì muốn vị trí này à? Bây giờ Thẩm Quân Dao lại có thể vì người đàn ông kia mà sẵn sàng từ bỏ chiếc ghế Trác thiếu phu nhân ấy.
Trác Du Hiên như bị chọc giận, hản giữ chặt tay của Thẩm Quân Dao.
“Thẩm Quân Dao, cô đừng có mà rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.
Nếu cô không muốn phá nghiệt chủng trong bụng của cô, vậy thì hãy để tôi giúp cô giết đứa nhỏ này.
Trác Du Hiên kéo mạnh người của Thẩm Quân Dao ra cửa, khiến cô sợ hãi lắp bắp hỏi.
“Trác Du Hiên, anh muốn đưa em đi đâu vậy?”