Chương 247: Bi kịch của Quách Tịnh Kỳ
Lời nói vừa dứt, cũng là lúc cánh tay của Quách Tịnh Kỳ buông thõng xuống, hơi thở yếu ớt đã hoàn toàn ngừng hẳn. Miệng của Quách Tịnh Kỳ thỉnh thoảng ứa ra một chút máu, tuy nhiên trên môi của cô ta vẫn còn nở một nụ cười. Hai mắt đã nhắm chặt lại, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi của người phụ nữ này.
Cô ta đã khóc, vì hạnh phúc, hay là vì đau khổ đây? Nhưng Quách Tịnh Kỳ cuối cùng cũng chết! Cái chết của Quách Tịnh Kỳ đã hoàn toàn kết thúc tất cả mọi chuyện, toàn bộ những sóng gió mà cô ta đã gây ra đều đã kết thúc trong sự bình yên và sự trả giá của cái ác.
Nhưng đâu một ai hay biết rằng, Quách Tịnh Kỳ cũng có một thời thanh xuân, từng ước ao đến một cuộc sống tươi đẹp. Trước kia, cô ta cũng từng ao ước một cuộc sống bình yên, chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, như vậy đã trọn vẹn lắm rồi. Nhưng cuộc sống vốn không hề như người ta tưởng tượng, nhiều lúc một sự việc nó ồ ạt ập đến khiến cho người ta không thể nào ngờ được.
Quách Tịnh Kỳ mất mẹ từ nhỏ, cô ta không được sống trong yêu thương như những đứa trẻ khác cha cô ta luôn âm mưu toan tính mọi chuyện. Từ nhỏ Quách Tịnh Kỳ đã bị vướng vào những âm mưu, những tranh đấu của giới thượng lưu, cho nên bản chất của con người ta dần thay đổi mới tạo nên một Quách Tịnh Kỳ như ngày hôm nay.
Đâu một ai biết rằng, Quách Tịnh Kỳ thật sự yêu người đàn ông tên Hướng Nghiệp Minh kia rất nhiều. Cô ta yêu hắn đến nỗi có thể sẵn sàng làm toàn bộ mọi chuyện vì hắn ta.
Người đàn ông ấy không hề thấy được thứ tình cảm mà Quách Tịnh Kỳ dành cho hắn. Không biết Hướng Nghiệp Minh có yêu Quách Tịnh Kỳ hay là không, nhưng cô ta cũng một lòng một dạ chung thuỷ với hẳn.
Hướng Nghiệp Minh vốn không biết tình cảm mà Quách Tịnh Kỳ dành cho mình. Hắn giữ người phụ nữ này ở lại cũng chỉ là vì lợi ích của bản thân mình mà thôi. Có lẽ ở trong lòng của Hướng Nghiệp Minh, hắn chỉ xem Quách Tịnh Kỳ như là một con cờ tha hồ mà lợi dụng, tha hồ mà sai khiến.
Quách Tịnh Kỳ đương nhiên là biết điều đó chứ! Nhưng cô ta cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người đàn ông này cô ta sẵn sàng để cho Hướng Nghiệp Minh lợi dụng bản thân của mình!
Vì hắn, Quách Tịnh Kỳ sẵn sàng đánh đổi gương mặt của chính bản thân mình, sẵn sàng biến mình trở thành một con người khác chỉ vì Hướng Nghiệp Minh.
Hướng Nghiệp Minh muốn Quách Tịnh Kỳ tiếp cận Trác Du Hiên, sau đó từ từ hủy hoại người đàn ông đó. Biết là nguy hiểm, Quách Tịnh Kỳ vẫn chấp nhận lao đầu vào. Cô ta vì Hướng Nghiệp Minh mà sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình, có thể thấy được rằng Quách Tịnh Kỳ đã yêu người đàn ông đó đến mức độ nào.
Khi Trác Du Hiên phát hiện ra thân phận của cô ta, Quách Tịnh Kỳ cho dù có bị đánh, bị mắng hay bị tra tấn như thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng nhất quyết không chịu khai ra tên của Hướng Nghiệp Minh. Bởi vì cô ta không muốn hắn bị liên lụy. Tương lai của Hướng Nghiệp Minh còn dài, những gì đen tối nhất hãy để cô ta chịu đựng.
Khi gương mặt đã hoàn toàn bị phá hủy, Quách Tịnh Kỳ may mắn thoát khỏi tay của Trác Du Hiên. Khi cô ta trở về, tuy Hướng Nghiệp Minh không đuổi cô ta đi, hắn vẫn giữ Quách Tịnh Kỳ ở bên cạnh làm trợ thủ đắc lực cho mình, nhưng ánh mắt của Hướng Nghiệp Minh nhìn Quách Tịnh Kỳ càng ngày lại càng trở nên chán ghét. Điều đó đã vô tình khiến cho Quách Tịnh Kỳ bị tổn thương.
Hướng Nghiệp Minh càng không để mắt đến cô ta, nỗi hận thù ở trong lòng của người phụ nữ này lại ngày một lớn hơn. Cô ta hận tất cả những người đã dồn cô ta đến ngày hôm nay.
Năm năm sống trong thù hận, thù hận chính là lý do để Quách Tịnh Kỳ có thể tiếp tục sống. Vì thù hận mà phải từ bỏ đi mạng sống của mình như thế, Quách Tịnh Kỳ làm vậy liệu có đáng hay không?
Cho đến lúc chết, lòng của cô ta vẫn hướng về người đàn ông tên Hướng Nghiệp Minh kia. Lúc nghe thấy chính miệng của cảnh sát nói ra tin này, Quách Tịnh Kỳ đã sốc đến mức độ nào. Cô ta gần như đã phát điên lên vậy. Người cô ta yêu đã chết, thù hận ở trong lòng của cô ta lại càng lớn hơn.
Lúc bị Thẩm Quân Dao đâm một nhát, Quách Tịnh Kỳ đã có ý định giết người phụ nữ này rồi tự sát rồi, nhưng không ngờ một viên đạn lại xuyên qua ngực của cô ta nhanh chóng như thế.
Vậy là cuộc đời của một cô gái cứ như vậy mà kết thúc. Quách Tịnh Kỳ đã không muốn sống từ khi nghe tin Hướng Nghiệp Minh chết rồi, nhưng cô ta không muốn để những kẻ hại bản thân mình sống dễ dàng như thế.
Tiếc nuối, hy vọng, dằn vặt, đau buồn, tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc với sự ra đi của Quách Tịnh Kỳ.
Hận thù liệu có ích gì? Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Kết cục hôm nay mà bọn họ phải chịu đều là do chính tay của bọn họ tạo nên, bọn họ muốn trách thì hãy trách chính bản thân của mình vì đã đi lầm đường lạc lối chứ không thể trách người khác.
Quách Tịnh Kỳ, Hướng Nghiệp Minh, hai người bọn họ thật sự rất giống nhau. Cũng hy vọng rằng kiếp sau bọn họ sẽ có cơ hội sửa đổi để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ đứng ở đó nhìn Quách Tịnh Kỳ nằm trên sàn nhà, máu thỉnh thoảng còn ứa ra ở vị trí vết thương và miệng của cô ta.
Cô lẩm bẩm những tiếng rất nhỏ, nhỏ đến mức người đứng bên cạnh của cô cũng không thể nào nghe được. “Quách Tịnh Kỳ, tôi không trách cô sau những chuyện cô đã gây ra cho tôi. Nhưng tôi hy vọng nếu có kiếp sau, cô sẽ sống một cuộc sống đàng hoàng tử tế, đừng làm ra những chuyện sai trái như thể này nữa. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc, tôi mong rằng ở phía bên kia cô sẽ được hạnh phúc cùng với người mà mình yêu!”
Thẩm Quân Dao hoàn toàn hiểu rõ, Quách Tịnh Kỳ có ngày hôm nay cũng một phần là lỗi của cuộc sống này. Cuộc đời đưa đẩy mà, mỗi người một hướng đâu có biết đi về đâu. Hy vọng rằng con người ta sẽ không trở thành một Quách Tịnh Kỳ thứ hai chỉ vì số phận và cuộc đời đưa đẩy nữa.
Cảnh sát đang bận rộn công việc lấy lời khai, còn bọn thuộc hạ của Trác Du Hiên vẫn đứng đó canh chừng Thẩm Quân Dao theo lệnh, đồng thời cũng hỗ trợ cảnh sát điều tra.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của tên cầm đầu kêu lên, thấy thế, hắn ta nhanh chóng chạy ra ngoài nghe điện thoại. Nhìn trên màn hình, người gọi đến chính là Trác Du Hiên, ông chủ của bọn họ.
Tên đó nhanh chóng nhấc máy lên nghe. “Dạ thưa cậu chủ, tôi nghe ạ!”
Bên kia, giọng nói của Trác Du Hiên truyền đến mang theo vẻ gấp gáp và vô cùng vội vã như kiểu đang thúc dục người ta vậy đấy.
“Cho các người trong vòng một tiếng nữa, nhanh chóng đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện Bạch Mai cho tôi. Càng nhanh càng tốt, nếu đến giờ mà tôi không thấy người thì mấy cậu chuẩn bị quan tài luôn đi”
Giọng nói của Trác Du Hiên vô cùng gấp gáp, hình như là đang lo lắng điều gì đó. Tên thuộc hạ vội vàng đáp lại ngay. “Tôi biết rồi, cậu chủ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng đến đó ạ”
Sau khi cúp máy, tên thuộc hạ kia nhanh chóng chạy đến chỗ mà Thẩm Quân Dao đang ngẩn người ra đó, lạnh lùng nói. “Cô Thẩm, mời cô nhanh chóng đi theo chúng tôi đến bệnh viện”
“Tại sao phải đến bệnh viện thế?”