Thẩm Quân Dao gào lên, từng hơi thở yếu ớt của người con gái phả vào gương mặt không biến sắc của Trác Du Hiên.
Cô thật không chịu nổi nữa rồi.
Dày vò cô như vậy, đã thế còn dám làm ra chuyện tày trời như thế này.
Hản không có lòng tự trọng của một người đàn ông hay sao? Trác Du Hiên nghe những lời chửi rủa kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng hẳn không khỏi khó chịu.
Trước đây khi hẳn sỉ nhục cô, mắng chửi cô, cô đều đau đớn van xin hắn.
Nhưng bây giờ, cô có thể cãi lại hắn, thậm chí là dám đánh cả Trác Du Hiên hắn cơ mà.
Hắn nhếch môi, âm thanh khinh bỉ phát ra.
“Điều này không phải học hỏi cô hay sao? Không phải cô cũng vì lợi ích của bản thân mình mà trèo lên giường của đàn ông hay sao? Tôi đây cũng chỉ học hỏi cô hay sao? Cũng phải cảm ơn vợ yêu của tôi đây vì đã giúp tôi kiếm được một khoản lớn như vậy, lần này công lao của cô thật sự quá lớn đấy”
“Trác Du Hiên, anh chính là tên súc sinh, anh không bằng cầm thú.
Anh giết chết tôi luôn đi, còn để tôi sống trên đời này làm cái gì nữa hả?”
Cô hết chịu nổi người đàn ông này rồi.
Đây chính là người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu hay sao? Tại sao bây giờ Trác Du Hiên lại thay đổi nhiều đến như vậy cơ chứ? Trước đây hẳn ta đâu có như vậy.
Hắn ta đem đến bao nhiêu đau khổ cho cô.
Giết con của cô, nhục nhã cô, nay lại để kẻ khác cường bạo cô chỉ vì muốn đạt được lợi ích.
Thẩm Quân Dao như vậy sống để làm cái gì nữa.
Nếu không vì Lục Ngạn, Thẩm Quân Dao đã muốn từ bỏ từ lâu rồi.
“Giết cô? Đơn giản quá cho cô rồi.
Thẩm Quân Dao, tôi muốn cô sống, tôi muốn cô phải chịu dày vò đau khổ.
Cô phá hủy hạnh phúc của tôi và Sơ Vũ, hại chết bạn thân của tôi, tất cả mọi chuyện tôi sẽ từ từ tính sổ với cô.
Tôi muốn cô sống không được chết không xong.”
Trác Du Hiên gần từng chữ, nhắc đến đây, hắn không tài nào kìm được mà vô cùng tức giận.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao lại bật cười ha hả.
“Vậy thì chúc mừng anh, Trác Du Hiên, điều đó anh đã đạt được rồi đấy.
Tôi bây giờ sống không được mà chết cũng không xong rồi, anh vừa lòng hay chưa?”
Trác Du Hiên trầm mặc nhìn đôi mắt đầy tuyệt vọng, nụ cười thê lương của người con gái đáng thương kia.
Hắn im lặng không lên tiếng, trong tim hắn cứ như bị một thứ gì bóp nghẹt lại vậy, khó chịu vô cùng.
Đôi mắt đẫm lệ của Thẩm Quân Dao hơi khép lại, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, thanh âm phát ra bi thương đến không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau ấy của người con gái.
“Trác Du Hiên, chúng ta ly hôn đi.
Thẩm Sơ Vũ, người con gái anh yêu về rồi, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.
Chúng ta kết thúc đi, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ không có điểm dừng này nữa”
Thẩm Quân Dao cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
“Ly hôn sao? Thẩm Quân Dao, cô đừng có nằm mơ.
Tôi vẫn chưa trả thù cô đủ đâu, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, chon nên cô đừng bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn với tôi”