Chương 153: chuẩn bị trở về nhà
“Mình sẽ cố gắng không làm cho cô ta bị thương.Cậu yên tâm đi!”
Lục Ngạn nhìn Trác Du Hiên khẳng định chắc nịch như vậy nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
Bạn thân của anh, Trác Du Hiên tuy nói được làm được nhưng hẳn ta hận Thẩm Quân Dao như vậy, anh không chắc chắn người đàn ông này sẽ buông tha cho người con gái đáng thương ấy.
Nhưng cho dù thế nào, Trác Du Hiên cũng vẫn phải đưa Thẩm Quân Dao trở về đây thôi.
Cô vẫn là vợ của Trác Du Hiên, hai người bọn họ vẫn là vợ chồng ở trên pháp luật.
Còn Lục Ngạn, anh có cố gắng thế nào thì người ấy vẫn chỉ coi anh là một người bạn mà thôi.
Cho dù anh có tốt với Thẩm Quân Dao như thế nào đi chăng nữa.
Trác Du Hiên và Lục Ngạn còn nói với nhau vài chuyện gì đó.
Sau khi giải quyết xong mọi vấn đề rắc rối thì cũng là lúc Lục Ngạn ra về.
Trác Du Hiên cũng mệt mỏi trở về phòng ngủ của mình, đã lâu hắn không được ngủ yên giấc rồi.
Bây giờ tiện thể mọi chuyện đã được giải quyết xong, Trác Du Hiên cũng muốn ngả lưng một lát.
Việc ở công ty đã ổn định, Trác Du Hiên quyết định sẽ giao lại toàn bộ mọi việc của công ty mấy ngày này cho trợ lý của mình.
Công ty cũng đã ổn định, không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, Trác Du Hiên tính sẽ ở nhà nghỉ ngơi vài hôm.
Sức khỏe của hắn cũng đã sụt giảm nghiêm trọng rồi, hẳn cũng cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức khoẻ.
Còn về phía Lục Ngạn, anh không về nhà hay bệnh viện mà anh lái xe thẳng một mạch đến Hà Bắc.
Anh lái xe đến nơi mà anh để cho Thẩm Quân Dao đang nghỉ ngơi, nhân tiện anh cũng muốn đến thăm cô luôn.
Mấy ngày nay do bận bịu công việc nên Lục Ngạn cũng không có thời gian đến thăm cô, không biết cô thế nào rồi.
Anh lo Thẩm Quân Dao sẽ lại bỏ ăn bỏ uống vì đòi về nhà mất.
Đây cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì, từ khi khỏe lại Thẩm Quân Dao ngày nào cũng khóc lóc kêu Lục Ngạn đưa cô trở về nhà, đến mức bỏ ăn bỏ uống luôn.
Đây chính là điều khiến cho Lục Ngạn mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày nay.
Chiếc xe Maybach vẫn lướt nhanh như gió ở trên đường.
Từ Bắc Kinh về đến Hà Bắc cũng phải mất hơn ba trăm km chứ không phải là con số nhỏ.
Đi từ đây về Hà Bắc cũng phải hơn ba tiếng đồng hồ, ngoài trời thì lạnh, vậy mà Lục Ngạn vẫn một mình lái xe rất nhanh đến thăm Thẩm Quân Dao mặc cho nhiệt độ ngoài trời đang giảm dần.
Lục Ngạn rất mệt mỏi, lái xe suốt ba tiếng đồng hồ khiến cho cả người anh đau nhức vô cùng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp Thẩm Quân Dao, nhìn thấy nụ cười của người con gái ấy thì mọi sự mệt mỏi đều biến mất.
Trời lúc này cũng đã về đêm, sương muối giăng phủ kín trời.
Cả thành phổ Hà Bắc cũng đã lên đèn, mọi người đang quây quần bên nhau sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Chiếc xe Maybach của Lục Ngạn dừng lại ở một căn biệt thự nhỏ.
Đây là căn nhà mà cha của anh đã mua cho anh.
Đây cũng chính là nơi mà Lục Ngạn để cho Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi sau khi hồi phục sức khoẻ.
Nơi này nằm ở vùng ngoại ô thành phố nên Trác Du Hiên muốn tìm ra nơi này cũng không phải đơn giản đâu.
Đầu tiên khi đưa Thẩm Quân Dao cả người dày đặc vết thương đến đây, nhưng sợ xảy ra vấn đề gì cho nên anh mới đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện.
Sau khi sức khỏe của Thẩm Quân Dao đã ổn định thì anh mới đưa Thẩm Quân Dao đến nơi này để dưỡng thương.
Lục Ngạn đỗ xe ở trước nhà, sau đó anh mới đi vào nhà thăm cô gái nhỏ kia.
Anh đi trực tiếp lên phòng, nơi mà Thẩm Quân Dao đang nghỉ ngơi ở đó.
Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy nét mặt buồn bã của Thẩm Quân Dao đang nhìn vào trong bóng đêm tĩnh lặng kia, dường như là đang nhớ nhung ai đó.
Trên người cô lúc này mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài xõa xuống che đi một nửa gương mặt của người con gái.
Sắc mặt cô đã có chút tốt hơn, nhưng cả người vẫn gầy gò hốc hác như vậy.
Ánh mắt đượm buồn nhìn về không gian xa xăm kia, hai tay khẽ vịn vào thanh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm.
Lục Ngạn không khỏi cảm thấy chua xót khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao như vậy.
Mỗi lần đến đây, anh đều nhìn thấy vẻ mặt buồn bã không có một chút sức sống nào của người con gái ấy, có lẽ cô đang nhớ về Trác Du Hiên kia.
Mặc cho người đó dày vò cô như vậy, Thẩm Quân Dao vẫn một lòng chung tình với người đàn ông kia.
Không hiểu tại sao trái tim của Lục Ngạn bỗng dưng đau nhói lên.
Anh không hiểu, tại sao anh giúp đỡ cô, quan tâm cô như vậy, mà người con gái ấy vẫn chỉ coi anh là bạn, thỉnh thoảng lại còn nè tránh anh nữa.
Còn Trác Du Hiên, bạn thân của anh, mặc cho người đó tổn thương cô đến mức nào thì trong tim của Thẩm Quân Dao vẫn chỉ có hình bóng của người đàn ông đó.
Anh biết mình ích kỷ, biết bản thân mình như vậy là không nên.
Hai người bọn họ vốn là vợ chồng, Thẩm Quân Dao yêu chồng của mình thì anh đâu có quyền ngăn cản.
Hơn nữa người đó lại còn là bạn thân của anh.
Nhưng Lục Ngạn vẫn không thể không cảm thấy ghen tj với người bạn thân kia của mình.
Lục Ngạn nhẹ nhàng bước đến, anh khẽ đặt tay lên vai của Thẩm Quân Dao, trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười hỏi han cô.
“Thẩm Quân Dao, cô đang nhìn gì vậy?”
Lục Ngạn khẽ đánh mắt quan sát cánh tay dày đặc những vết kim đâm chưa lành của Thẩm Quân Dao mà anh cũng phải cảm thấy đau lòng.
Hơn hai tháng rồi vết thương ấy vẫn còn chưa lành lại được.
Có lẽ cả đời này những vết thương ấy sẽ không bao giờ lành lại nữa, những vết sẹo kia sẽ theo Thẩm Quân Dao đến hết đời.
Thẩm Quân Dao nghe thấy tiếng gọi, cô giật mình tỉnh lại trở về với thực tại.
Cô quay sang nhìn Lục Ngạn một cái rồi lắc đầu, vẻ mặt buồn bã vô cùng.
“Sao anh lại đến đây giờ này? Muộn rồi mà”
“Tôi đến đây thăm cô, tiện thể báo cho cô một tin tốt luôn.”
Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt long lanh to tròn mang theo vẻ u buồn kia của mình nhìn Lục Ngạn, cô khẽ hỏi.
Thanh âm mang theo sự buồn bã thê lương đến tột độ.
“Chuyện gì vậy? Bây giờ tin gì mới tốt cho tôi cơ chứ?”
Nụ cười trên môi của Lục Ngạn có chút gượng gạo nhưng anh vẫn cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, không để cho Thẩm Quân Dao nhìn thấu tâm tư của mình.
“Tôi và Du Hiên đã điều tra ra được sự thật rồi, Quách Tịnh Kỳ kia cũng đã phải nhận hình phạt thích đáng.
Hai hôm nữa tôi sẽ đưa cô trở về nhà, hiểu lầm của hai người cũng đã được hóa giải rồi.”
Thẩm Quân Dao sững người một lát, cô như không thể nào tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy, nghi hoặc hỏi lại Lục Ngạn lần nữa nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Bác sĩ Lục, anh nói thật sao?”
Lục Ngạn cười nhìn cô.
“Tất nhiên là thật rồi.
Cô có thấy khi nào tôi lừa cô chưa?”
Xác định đây là sự thật, Thẩm Quân Dao không giấu nổi vui mừng mà liên tục ríu rít cảm ơn Lục Ngạn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ khi ở đây đấy.
“Cảm ơn anh!”
“Cảm ơn anh, bác sĩ Lục!”