Chương 245: Cảnh sát ập đến (245)
Trác Du Hiên hoảng hốt bồng cả người của Thẩm Sơ Vũ đến bệnh viện, người đã được cứu ra, mọi chuyện còn lại để cho người của hắn giải quyết nốt. Hướng Nghiệp Minh dám hại người con gái hắn yêu thành ra bộ dạng này, chắc chắn Trác Du Hiên sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Hướng Nghiệp Minh lần này chết chắc rồi.
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, ở đây chỉ còn lại đám thuộc hạ của Trác Du Hiên mà thôi. Phía bên kia, Hướng Nghiệp Minh và Quách Tịnh Kỳ vô cùng lo lắng, bọn họ đã cho người lục tung toàn bộ nơi này lên rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người phụ nữ kia đâu. Hơn thế nữa, thời điểm giao dịch với Trác Du Hiên cũng sắp đến, nếu không có người phụ nữ tên Thẩm Sơ Vũ kia thì kế hoạch của bọn họ coi như tan nát hoàn toàn. Bóng tối bao phủ lấy căn phòng giam, trời cũng đã sắp sáng.
Thẩm Quân Dao yếu ớt nằm đó nhìn hai kẻ chủ mưu trong chuyện này đang hốt hoảng lo lắng vì kế hoạch sắp chót lọt nhưng bỗng nhiên lại bị hủy hoại kia, đúng là ác giả ác báo, làm chuyện xấu gì cũng sẽ phải trả giá mà thôi.
Người của cô mệt lả dựa lưng vào tường, ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ, không thấy rõ thực tại nữa rồi. Thẩm Quân Dao còn tưởng bản thân của mình cũng không sống được bao lâu nữa.
Như vậy cũng tốt! Cô với con của mình sẽ không phải chia cắt nữa. Đang mơ màng, bỗng nhiên Thẩm Quân Dao cảm thấy một bên má của mình đau rát. Một mảng đỏ ửng in đậm trên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt không thể nhợt nhạt hơn kia của Thẩm Quân Dao. Cơn đau rát đột nhiên lan ra toàn thân, Thẩm Quân Dao đang mơ màng cũng phải quay về với hiện thực vì cái tát quá mạnh kia của Quách Tịnh Kỳ.
Cô ta tức giận tát cô một cái, Thẩm Quân Dao nheo mắt nhìn hai người ở trước mặt của mình, cô thấy trên khuôn mặt ấy của bọn họ đang tràn trề tức giận. Đặc biệt là Quách Tịnh Kỳ, hai mắt của cô ta đỏ ửng lên, trong ánh mắt của người phụ nữ ấy đang có một ngọn lửa bốc cháy dữ dội vì quá tức giận.
Quách Tịnh Kỳ quỳ xuống, cô ta đưa tay bóp chặt lấy khuôn mặt kia của Thẩm Quân Dao. “Cái con khốn này, tất cả đều là tại máy! Có phải là mày đã giúp con kia bỏ trốn hay không? Nói mau!”
Cơn hận thù của Quách Tịnh Kỳ dường như đã lên đến đỉnh điểm rồi. Cô ta gần như mất khống chế hoàn toàn, không kiểm soát được hành động của bản thân mình nữa. Để người phụ nữ kia trốn thoát chẳng khác gì cổ vũ thêm cho Trác Du Hiên, hắn nhất định sẽ không để tâm đến người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này.
Lần này muốn đổi phó với hắn e là không thể được. Thẩm Quân Dao bật cười nhìn Quách Tịnh Kỳ vì không đạt được mục đích mà liên tục trút giận lên cô kia.
Thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng của người con gái nhưng đủ để chế giễu hai người ở trước mặt mình. “Cô tức giận cái gì? Là do các người sơ suất để cho Thẩm Sơ Vũ chạy trốn mất bây giờ lại ở đây đổ hết mọi chuyện lên đầu của tôi à? Chân tay của tôi bị trói như vậy làm sao có thế giúp Thẩm Sơ Vũ chạy được”
Quách Tịnh Kỳ nghẹn họng, cô ta bị những lời chất vấn kia của Thẩm Quân Dao chọc giận đến bốc khói ở trên đầu. Người phụ nữ này vậy mà dám ăn nói xấc xược đến như thế, Quách Tịnh Kỳ hận không thể một phát giết chết người phụ nữ này. Cô ta nghiến răng nghiến lợi gắn từng chữ. “Mày… xem như mày giỏi… cái con khốn như mày có phải không bị đánh nên ngứa đòn rồi có phải không?”
Thẩm Quân Dao chẳng thèm để ý đến mấy lời đe dọa kia của Quách Tịnh Kỳ, cô quay mặt đi, mặc kệ cho người phụ nữ ở kia đang phát điên lên.
Quách Tịnh Kỳ vậy mà lại bị một người phụ nữ thấp hèn đến như vậy coi thường, cô ta thật sự muốn xông lên giết người rồi đấy.
“Con khốn này, mày dám không để ý đến lời nói của tao. Cái gương mặt này của mày càng nhìn tao càng thấy ghét, có cần tao rạch mặt của mày ra, để mày biết được cảm giác của tao hay không?” Quách Tịnh Kỳ vừa nói, cô ta rút ra từ sau lưng của mình một con dao vô cùng sắc nhọn để vào khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, hận không thể rạch nát khuôn mặt của người phụ nữ này ra.
Chỉ tại Thẩm Quân mà Quách Tịnh Kỳ mới phải rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, cho nên cô ta rất hận người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này. Thẩm Quân Dao cũng chỉ liếc nhìn Quách Tịnh Kỳ lấy một cái, sau đó cô liền quay mặt đi, khuôn mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng như vậy mà chẳng tỏ ra một chút sợ hãi nào cả.
Hủy dung thì sao? Thẩm Quân Dao cũng chẳng quan tâm đến điều đó nữa. Cô vốn không xinh đẹp, không được ai yêu thương, cho nên để khuôn mặt này cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Hướng Nghiệp Minh cũng chẳng ngăn cản Quách Tịnh Kỳ nữa, bây giờ hắn sắp mất hết tất cả rồi, chỉ còn một hy vọng cuối cùng vậy mà lại bị người phụ nữ kia phá hủy, hẳn cũng căm hận không kém.
Phải để cho Quách Tịnh Kỳ dạy dỗ người phụ nữ đó một bài học cho cô ta biết thế nào là địa ngục.
Quách Tịnh Kỳ bị phớt lờ, cô ta nổi điên lên, đưa con dao định rạch mặt Thẩm Quân Dao thật nhưng đột nhiên bên ngoài lại có tiếng chạy vào báo cáo.
“Ông chủ, không hay rồi, cảnh sát đột nhiên đến đây bao vây xung quanh nơi này. Không những thế, còn có một đám người đang hung hăng xông vào đây, người bên ngoài của chúng ta không cản nổi”
Sắc mặt của Hướng Nghiệp Minh đột nhiên sa sầm lại, cảnh sát vậy mà lại có thế tìm ra được nơi này.
Trác Du Hiên có lẽ đã ra tay rồi.
Con dao ở trên tay của cô ta bỗng dưng rơi bộp xuống đất, tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai.
Trên gương mặt của người phụ nữ ấy bỗng nhiên run rẩy, có vẻ như là đang sợ hãi. Cô ta nhìn về phía của Hướng Nghiệp Minh, lắp bắp hỏi. “Sao đột nhiên cảnh sát lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ…”
Quách Tịnh Kỳ vốn còn muốn nói điều gì đó nhưng ngay lập tức đã bị Hướng Nghiệp Minh cắt ngang, hắn dặn dò Quách Tịnh Kỳ cẩn thận. “Không được hoảng hốt! Cô ở lại đây trông chừng cô ta, để tôi ra ngoài xem như thế nào.”
Đã đến đường cùng rồi, vậy thì chi bằng hãy liều mạng một phen! Sau khi Quách Tịnh Kỳ gật đầu, Hướng Nghiệp Minh ra ngoài, không quên đóng chặt cửa lại.
Quách Tịnh Kỳ ở trong phòng đang không ngừng lo lắng, bây giờ cô ta chẳng khác gì đang ngồi ở trên một đống lửa cả. Trái lại với sự lo lắng của Quách Tịnh Kỳ, Thẩm Quân Dao hiện giờ vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng người đánh nhau vô cùng dữ dội, còn có cả tiếng súng nữa. Quách Tịnh Kỳ vô cùng hoảng hốt, chẳng lẽ cảnh sát đã chuẩn bị xông vào đây rồi hay sao? Không biết Hướng Nghiệp Minh ra sao rồi nữa?
Những ngón tay của Quách Tịnh Kỳ đan xen vào nhau, hai bàn tay của cô ta đang không ngừng run rẩy. Đột nhiên, cánh cửa ở trước mặt bỗng nhiên bị đạp tung ra, cùng với đó là một đám người và rất nhiều cảnh sát xông vào.
Tất cả những đầu súng trên tay của những tên cảnh sát đều hướng về chỗ mà Quách Tịnh Kỳ đang đứng. “Chúng tôi khuyên cô, hãy mau chóng đầu hàng đi, có thể cô sẽ được hưởng khoan hồng của pháp luật. Bây giờ chỉ còn một mình cô thôi, cô không thể chống lại bao nhiêu người ở đây đâu.”
Quách Tịnh Kỳ đột nhiên trở nên kích động, cô ta lao đến chỗ của Thẩm Quân Dao. “Đừng có lại gần tôi!”