Chương 320: Không ly hôn sẽ không đứng dậy
Trời mưa to đến như vậy, Thẩm Quân Dao chạy ra ngoài, chẳng lẽ cô không sợ nguy hiểm hay sao? Trong lòng của Trác Du Hiên bỗng nhiên cảm thấy thật lo sợ, chẳng lẽ cô muốn rời khỏi hẳn nên mới trốn ư? Chạy ra ngoài sân, đập vào mắt Trác Du Hiên chính là hình ảnh toàn thân Thẩm Quân Dao ướt sũng đang quỳ ở dưới sân kia.
Người đàn ông vội vàng lao đến.
“Em làm gì ở ngoài này vậy?”
Trác Du Hiên đầu trần chạy ra ngoài mưa, những giọt nước mắt bắn tung toé khắp nơi, hắn nhanh chóng lao đến chỗ của Thẩm Quân Dao, vội vàng lôi người con gái ấy lên, thế nhưng Thẩm Quân Dao lại ghì người xuống, nhất quyết không chịu đứng dậy.
Trác Du Hiên chau mày, chân tay hắn cuống cuồng hết cả lên, dường như người đàn ông này đang vô cùng vội vã.
Thẩm Quân Dao đang bị bệnh, cô lại quỳ ở ngoài trời đang mưa như thế này, chắc chắn sẽ bị cảm mất.
Âm thanh đầy thúc dục phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.
“Thẩm Quân Dao, em đang yên đang lành ra đây quỳ làm cái gì chứ? Em không biết bản thân mình đang bị bệnh à, mau đứng dậy nhanh lên.Trời mưa to như thế, mau vào nhà đi, không sẽ bị cảm lạnh đấy”
Cho dù Trác Du Hiên có lôi như thế nào, Thẩm Quân Dao cũng nhất quyết không chịu đứng dậy.
Đáng lẽ ra Trác Du Hiên chỉ cần mạnh tay một chút là có thể đưa Thẩm Quân Dao vào trong nhà rồi, nhưng hắn không nỡ làm cho cô đau nên mới không không dám mạnh tay.
Nhưng Thẩm Quân Dao nhất định không chịu vào, người con gái ấy vẫn cứ quỳ ở đó, mặc cho Trác Du Hiên nói hết lời, hắn muốn nhấc cô lên nhưng lại sợ làm cô đau.
Cơn mưa trút xuống thành phố một cách xối xả, dội thẳng vào hai con người đang đứng ở dưới trời mưa kia.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao đã trắng đến mức không thế nào trắng hơn được nữa, những giọt nước đọng trên gương mặt của người con gái cứ tí tách rơi xuống đất cùng với những giọt mưa kia.
Tóc tai rũ rượi khắp khuôn mặt của người con gái ấy, cả người ướt sũng, đầu gối vẫn quỳ trên đất.
Chẳng biết Thẩm Quân Dao đã quỳ từ lúc nào, nhưng trông sắc mặt của người con gái ấy đã vô cùng tồi tệ rồi.
Trác Du Hiên hết lời nói với cô, muốn cô vào trong nhà nhưng người con gái ấy vẫn nhất quyết không chịu.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một to, những hạt mưa rơi xuống đất càng thêm phần nặng nề hơn, rơi xuống hai con người đang vô cùng cố chấp ở bên dưới.
Lo lắng Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì, Trác Du Hiên bực bội mà gắt lên.
“Quân Dao, em có biết sức khỏe của em đang yếu như thế nào không? Em ra đây quỳ làm cái gì, ai bắt em quỳ như vậy? Mau vào trong nhà đi, không sẽ bị cảm lạnh thật đó.’ Người con gái ấy vẫn kiên quyết không chịu, cô nhất định cứ quỹ ở dưới đó, không chịu đứng lên.
Trác Du Hiên bất lực vỗ chán, hản bực bội đưa chân đạp lên vũng nước ở bên cạnh, làm cho nước bắn tung toé khắp nơi.
Nhận ra nước đã bắn lên người của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên mới cố gắng giữ bình tĩnh lại một chút.
Trác Du Hiên cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, hẳn ngồi xuống trước mặt của Thẩm Quân Dao, đưa tay nắm lấy tay cô nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Quân Dao à, có gì thì vào trong nhà rồi nói có được không? Em đừng có quỳ ở nơi này nữa, đừng để bản thân bị cảm lạnh có được không? Anh thật sự rất lo cho em cho nên em mau vào trong nhà đi.”
Lúc này, Thẩm Quân Dao mới chịu ngước mặt lên nhìn Trác Du Hiên, khuôn mặt của cô đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, từng hơi thở phả vào khuôn mặt của Trác Du Hiên ngày một trở nên yếu ớt, giọng nói thều thào đứt quãng vang lên.
“Trác Du Hiên…..Nếu anh không ký vào đơn ly hôn…..Thì tôi nhất định sẽ không vào đâu….Chỉ cần anh chấp nhận ly hôn thì tôi sẽ vào.”
Trác Du Hiên ngay lập tức cứng họng.
Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đang giương cao kia của Thấm Quân Dao, khuôn mặt của người đàn ông không cách nào che đi được sự sững sờ ở trên đó.
Khoé môi của Trác Du Hiên hơi mấp máy, một vài giọt nước mưa rơi xuống trên khuôn mặt hẳn.
Người đàn ông này vốn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại không thể nào phát ra tiếng.
Hóa ra, Thẩm Quân Dao cứ ngồi lì ở đây là muốn ép Trác Du Hiên ly hôn với cô ư? Sống với hắn khó khăn đến như vậy hay sao? Thẩm Quân Dao không muốn ở bên cạnh hẳn, cho nên cô mới dùng cách này để ép buộc Trác Du Hiên ký vào tờ đơn ly hôn kia.
Bởi vì người con gái này biết được, Trác Du Hiên bây giờ không dám làm tổn thương cô, cho nên cô mới dùng cách này để ép buộc hắn.
Khó khăn lắm Trác Du Hiên mới có thể nói được vài chữ, giọng nói khàn khàn của người đàn ông cứ vang lên giữa trời mưa như trút nước.
“Khoan nói chuyện này đã, chúng ta vào trong nhà, sau đó em muốn nói gì cũng được.Ở ngoài đây lâu sẽ bị cảm lạnh đấy”
“Không! Trác Du Hiên, nếu anh không đồng ý ly hôn, tôi nhất định sẽ không vào đâu.Tôi sẽ cứ quỳ ở đây cho đến khi anh đồng ý ly hôn.Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ cứ quÿ ở đây cho đến chết đấy”
Thẩm Quân Dao biết nếu cô theo Trác Du Hiên vào trong nhà, người đàn ông này chắc chắn sẽ không đồng ý ly hôn đâu.
Vì muốn rời xa người đàn ông này, vì không muốn sống trong đau khổ trong thời gian còn lại nữa, Thẩm Quân Dao buộc phải dùng cách này để ép Trác Du Hiên ký vào đơn ly hôn.
Nếu hắn không ký, Thấm Quân Dao sẽ cứ quỳ ở đây cho hắn xem.
Trác Du Hiên khuyên can hết lời, nhưng Thẩm Quân Dao nhất quyết không chịu nghe.
Có khi hắn muốn bế Thẩm Quân Dao vào trong nhà, nhưng khi đó người con gái ấy nói với hắn rằng, nếu anh ta bế cô vào, cô sẽ tìm cách ra đây lần nữa.
Lần này không được nhất định sẽ có lần khác, để xem Trác Du Hiên cố chấp không ký đến mức nào.
Hắn thật sự không thể nhìn Thẩm Quân Dao cứ ngồi ngoài này như vậy nữa, chắc chắn cô sẽ bị cảm lạnh mất.
Cho nên, hắn đã vội vàng đồng ý với cô.
“Được rồi, Quân Dao, anh xin em, xin vào trong nhà đi.Anh chấp nhận ly hôn được chưa? Chỉ xin em đừng dày vò bản thân mình như vậy nữa có được không?”
“Anh nói thật sao?”
Thanh âm khàn đặc vang lên, Thẩm Quân Dao không tin được mà phải hỏi lại lần nữa.
“Thật.Em vào nhà đi.Anh đồng ý với em, chỉ cần em vào trong nhà, em muốn anh làm gì cũng được”
Trác Du Hiên vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra những lời đó, bởi vì hắn không muốn Thẩm Quân Dao cứ quỳ ở đây như vậy.
Hắn tạm thời đồng ý với Thẩm Quân Dao, còn những chuyện về sau hắn sẽ xử lý nốt, còn bây giờ quan trọng là phải đưa Thẩm Quân Dao vào trong nhà đã.
Cuối cùng, Thẩm Quân Dao cũng đồng ý vào nhà cùng Trác Du Hiên, có lẽ do quỳ lâu ở dưới đất cho nên chân của Thẩm Quân Dao đã tê cứng lại không cách nào bước tiếp được.
Không còn cách nào khác, Thẩm Quân Dao đành để cho Trác Du Hiên bế mình vào trong nhà.
Đưa cô lên phòng, Trác Du Hiên mau chóng đưa Thẩm Quân Dao vào trong phòng, để cô tắm nước nóng, tránh để bị cảm lạnh.
Thay cho cô một bộ quần áo khô ráo, Trác Du Hiên nhanh chóng bọc cô vào trong chăn, không để cho người con gái ấy bị lạnh.
Trác Du Hiên cũng thay đồ rất nhanh, hắn cũng khỏe mạnh, không lo bị cảm, quan trọng là Thẩm Quân Dao có làm sao hay không mà thôi.
Sau khi Trác Du Hiên thay quần áo xong, Trác Du Hiên ôm lấy cả người của Thẩm Quân Dao, tay hắn cầm chiếc máy sấy