Chương 271: Bông hoa úa tàn
Trác Du Hiên lang thang một lúc ở trên hành lang rồi mới trở về phòng bệnh của Thẩm Quân Dao.
Không chỉ có Trác Du Hiên, khi cha mẹ của Thẩm Quân Dao biết được chuyện này, bọn họ vô cùng sốc.
Đặc biệt là Trịnh Liên, bà ta ngất xỉu ngay tại chỗ, chân tay liên tục co giật.
Hắn vẫn quyết định thông báo cho bọn họ, dù thế nào bọn họ cũng là cha mẹ của Thẩm Quân Dao.
Cho dù trước đây hai người đó có tàn nhẫn với Thẩm Quân Dao như thế nào đi chăng nữa, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, tình hình con gái họ ra sao Trác Du Hiên cũng không giấu, chỉ là hẳn không cho hai người đó đến nơi này mà thôi.
Trở về phòng bệnh, trước khi bước vào, Trác Du Hiên cố gắng hít một hơi thật sâu, hắn gắng gượng giữ lấy bình tĩnh, không biểu lộ ra bất cứ một cảm xúc nào cả.
Trác Du Hiên không muốn để Thẩm Quân Dao biết được chuyện này, hắn không muốn cô nghĩ quá nhiều.
Quãng đời còn lại này hãy để cho người con gái ấy sống thật hạnh phúc đi.
Nhìn Thẩm Quân Dao đang vân vê con búp bê ở trên tay mình, khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ.
Tất nhiên Trác Du Hiên biết Thẩm Quân Dao đang làm gì.
Cô coi con búp bê ấy chính là đứa con đã mất của mình.
Thẩm Quân Dao không thể chịu được cú sốc ấy mà đã khóa mình lại ở trong một thế giới khác.
Cô ảo tưởng đứa trẻ ấy vẫn còn sống, không chịu chấp nhận sự thật đứa trẻ kia đã bị chính tay của Trác Du Hiên, người đàn ông mà Thẩm Quân Dao từng yêu hại chết.
Cô cười khúc khích với con búp bê ấy, rồi miệng cứ lấm bấm điều gì đó không ai nghĩ thấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tim của Trác Du Hiên bỗng nhói lên thành từng đợt.
Nhìn Thẩm Quân Dao cười, nhưng Trác Du Hiên lại không hề cảm thấy hạnh phúc một chút nào cả.
Người đời nói rãng khi nhìn thấy người mình yêu vui vẻ, chắc chắn bản thân mình cũng sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng bây giờ Trác Du Hiên lại chẳng thấy vui một chút nào cả.
Tại sao lại như thế? Bởi vì nụ cười ở trên môi của Thẩm Quân Dao không hề chân thực.
Người con gái ấy vẫn đang sống trong sự mơ mộng, đó là những điều không có thật.
Đứa bé kia thật sự đã chết rồi, chứ nó không còn sống nữa.
Thứ Trác Du Hiên muốn cho Thẩm Quân Dao chính là một cuộc sống hạnh phúc thật sự chứ không phải là sự giả dối kia.
Từng bước chân nặng nề của người đàn ông vang lên giữa phòng bệnh xộc mùi thuốc, không gian yên ắng, lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Trác Du Hiên đến gần Thẩm Quân Dao, hắn đưa tay chạm vào vai cô nhưng người con gái ấy hơi rụt người lại, làm cho cánh tay của Trác Du đông cứng giữa không gian.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Trác Du Hiên cũng thu tay vê, trên môi hắn cười một cách gượng gạo nhìn Thẩm Quân Dao, các cơ mặt cứng đờ lại.
“Quân Dao, em đang chơi gì thế? Anh chơi cùng em có được không?”
Trác Du Hiên rất muốn rút ngắn lại khoảng cách với Thẩm Quân Dao, không thể để hai người càng lại càng xa được.
Hắn tận dụng mọi thời gian để ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, công viên ở công ty hắn cũng đã giao lại toàn bộ cho Trác Dương Phong, em trai của hẳn rồi.
Bây giờ Trác Du Hiên chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chăm sóc cô gái nhỏ này thôi.
Thẩm Quân Dao dường như chỉ tập trung vào con búp bê ở trên tay của mình, không thèm để ý đến người đàn ông ở bên cạnh đang cố gắng bắt chuyện với mình.
Biết trước kết quả là như thế, Trác Du Hiên không hề thất vọng, hẳn không muốn bỏ cuộc.
Giờ đây hắn chỉ muốn xích lại gần người con gái này một chút, với hãn chỉ cân như thế thôi.
“Quân Dao, đừng ở trong phòng nữa, hay là anh đưa em ra hoa viên đi dạo cho khuây khoả nha”
Lần này, dù Thẩm Quân Dao có không để ý đến hắn, cô cũng bị Trác Du Hiên dẫn ra bên ngoài hoa viên chơi.
Ra ngoài chơi cũng tốt, nhân tiện hít thở không khí bên ngoài luôn, chứ suốt ngày ở trong phòng bệnh như thế Thẩm Quân Dao chắc sẽ thấy ngột ngạt lắm đây.
Bác sĩ cũng nói với hắn, để cô thường xuyên ra ngoài, như vậy bệnh tình có thể sẽ tốt lên.
Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường trồng đầy hoa.
Thẩm Quân Dao đi rất chậm, có lẽ là do ảnh hưởng từ đôi chân đã bị phế đi kia của cô.
Từng bước đi rất khó khăn.
Trác Du Hiên ngỏ ý muốn dìu cô, nhưng Thẩm Quân Dao không đồng ý.
Chỉ cần là hắn hơi chạm vào người của cô là Thẩm Quân Dao đã né ra xa rồi.
Hiện giờ Thẩm Quân Dao vẫn còn bài xích hẳn, cho nên Trác Du Hiên cũng không dám đi quá phận, hẳn chỉ im lặng ở phía sau, nhìn theo bóng lưng cô độc của người con gái ấy mà thôi.
Thỉnh thoảng hắn đi bên cạnh cô, tay chỉ vào những bông hoa sặc sỡ ở hai ven đường kia mà khen ngợi.
“Em xem, những bông hoa kia nở thật là đẹp, không phải em rất thích hoa sao, ở lại nhìn chúng một lát không?”
“Những bông hoa đó rất đẹp, đẹp như em vậy đấy!”
Bước chân của Trác Du Hiên hơi dừng lại.
Đôi mắt long lanh kia của người con gái khẽ liếc nhìn những bông hoa đang rực rỡ khoe sắc dưới trời mây xanh ngắt kia.
Chiều tà, sắc màu sặc sỡ của những bông hoa ấy như điểm thêm vào bức tranh u buồn của thành phố Bắc Kinh vậy.
Dường như Thẩm Quân Dao nghe ra lời nói của Trác Du Hiên! Thật nực cười! Thẩm Quân Dao bây giờ chẳng khác gì một bông hoa chưa nở nhưng đã úa tàn mất rồi.
Một đời hy sinh vì người khác, nhưng lại chẳng đánh đổi lại được gì cả.
Một người phụ nữ đẹp chính là giống như những bông hoa kia, được dịp khoe sắc giữa thời gian, dù đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng với Thẩm Quân Dao, cô giống như một bông hoa chưa nở rộ mà đã trở nên héo úa mất rồi.
Trác Du Hiên nhìn đôi mắt u buồn của Thẩm Quân Dao, hắn rất muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại nói không ra hơi.
Hắn chậm rãi rụt rè đặt tay lên vai của Thẩm Quân Dao, dịu dàng nói với cô.
“Chúng ta đi thôi, anh đưa em qua kia ngôi nhé! Đứng nhiều mỏi chân hắn ”
Thẩm Quân Dao lúc này không hề có phản ứng gì cả, cô để mặc Trác Du Hiên đỡ mình qua đó, hẳn từ từ đìu cô ngồi xuống ghế.
Người đàn ông ấy cũng từ từ ngồi xuống ở bên cạnh cô, hai người cứ im lặng nhìn về phía trước.
Trước mắt họ chính là khung cảnh một gia đình hạnh phúc quây quần, cho dù là đang bệnh tật, gia đình ấy cũng đang rất hạnh phúc.
Đó cũng chính là ước mơ của Thẩm Quân Dao trước đây, cô cũng chỉ hy vọng mình sẽ có một gia đình nho nhỏ luôn hạnh phúc như thế.
Nhưng bây giờ với cô, mong ước ấy đã sớm phai tàn mất rồi.
Bây giờ đến sống cũng chẳng hy vọng gì nữa, huống chi là ước mơ xa vời kia.
Nhìn những đứa trẻ đang nô đùa ngoài kia, tuy bệnh tật nhưng lại sát cánh bên nhau, một tuổi thơ thật hạnh phúc, rồi nhìn lại mình.
Tuổi thơ của Thẩm Quân Dao thật sự rất bất hạnh, không vui vẻ, không tiếng cười, ngày ngày chỉ là những trận đánh đập đến dã man mà thôi.
Những cây kẹo bông gòn trong tay của đám trẻ con đang nô đùa kia, Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn nếm thử mùi vị của cây kẹo đó.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được ăn thử thứ đó cả.
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao cứ nhìn những cây kẹo bông gòn rực rỡ màu sắc trên tay đám trẻ con kia, trong đôi mắt vô hồn ấy bỗng nhiên sáng rực, Trác Du Hiên cũng đoán ra được Thẩm Quân Dao đang muốn gì.
Cô muốn làm một đứa trẻ, cho dù một lần mà thôi.
Hắn đưa tay vén tóc của Thẩm Quân Dao sang một bên, dịu dàng hỏi cô.
“Em muốn ăn à?”
Lời nói ấm áp của Trác Du Hiên vang lên.
“Muốn ăn, vậy ngồi đây, anh mua cho em”