Chương 339: Mẹ con bất hòa
“Du Hiên, con không xem mắt cũng được, nhưng con có thể cùng mẹ ăn một bữa cơm được không? Nghe mẹ, gặp mặt con bé đó một lần, nể mặt mẹ đi con!”
Trác Du Hiên đã nói như vậy rồi mà Trác phụ nhân vẫn nhất quyết bảo hắn đi như vậy.
Đến gặp mặt người phụ nữ đó thì được cái gì? Dù sao cũng sẽ bị hắn doạ chạy mất mà thôi.
Trác Du Hiên không đi là cho mẹ của hắn một chút mặt mũi rồi, vậy mà vị Trác phu nhân này lại nhất quyết bắt hắn đi.
Người đàn ông này hằm hằm nhìn người mẹ gương mặt đang khó chịu, lông ngực hơi phập phồng như đang đè nén cơn tức giận trong lòng của mình xuống.
Trác Du Hiên cũng không quan tâm đến cảm nhận của Trác phu nhân như thế nào, hắn vẫn tỏ ra ung dung.
“Mẹ, không phải là con đã nói rõ ràng với mẹ rồi hay sao? Đến đấy ăn cơm không phải là đi xem mắt à? Mẹ không phải lừa con, trong đầu của mẹ đang nghĩ cái gì sao con lại không biết được chứ.Con không phải là đứa trẻ nên ba mà để mẹ dễ dàng điều khiến như thế”
Cả cuộc đời của Trác Du Hiên gần như đã không mấy vui vẻ rồi, Trác phu nhân, mẹ của hắn, luôn muốn điều khiển cuộc sống của hắn.
Ngay cả việc hẳn muốn kết hôn với ai, muốn yêu ai cũng muốn khống chế.
Ngày xưa, không phải Trác phụ nhân đã khống chế toàn bộ cuộc sống của hắn hay sao.
Nay Trác Du Hiên cũng chỉ muốn yên ổn vài ngày thôi mà, như vậy cũng không được à? Trác Du Hiên không muốn sống dưới sự điều khiển của người khác nữa, giờ đây hắn chỉ muốn làm những điều mình thích mà thôi.
“Con!”
Trác phu nhân tức đến nghẹn họng, bà ta không còn lời gì để nói với đứa con trai cố chấp này nữa rồi.
Không phải bà ta chỉ muốn tốt cho nó thôi hay sao? Vậy thì lý do là gì khiến cho thằng con trai này của bà ta giận dữ như thế chứ? Tức giận lắm đấy, thế nhưng Trác phu nhân lại cố gắng kiềm chế bản thân mình, không để cho cơn giận bộc phát ra bên ngoài.
Bây giờ bà ta cần phải bình tĩnh, từ từ khuyên nhủ Trác Du Hiên.
“Du Hiên, mẹ làm tất cả mọi chuyện chỉ là muốn tốt cho con thôi, chẳng lẽ con không nhận ra hay sao? Con nghe lời mẹ, đi gặp con gái nhà bác Tịnh đi, con bé nó mới đi du học về, thực lực có thừa, còn nữa, gia đình lại có chỗ dựa vững chắc như thế, kết hôn với con bé sẽ vô cùng có lợi cho con.Hơn nữa, mẹ cũng đã nói với họ là con sẽ đến đó rồi, con không thể làm mẹ mất mặt có đúng hay không?”
Chẳng ai là không biết Trác phu nhân bà ta coi trọng nhất là mặt mũi.
Bà ta, không thể nào chấp nhận được việc mất hết mặt mũi ở trước mặt người khác, cho nên Trác phu nhân mới cố chấp lôi Trác Du Hiên đến cho bằng được.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng.
“Tốt cho con hay là tốt cho mẹ đây? Mẹ muốn con kết hôn với cô ta chẳng qua là mẹ muốn củng cố thêm quyền lực và danh tiếng mà thôi.Mẹ đây chính là vì bản thân mẹ chứ không phải là vì con.Có quyên lực, có gia thế thì đã sao, đó không phải là người phụ nữ con yêu, con nhất định sẽ không kết hôn với cô ta đâu.Mẹ hãy mau từ bỏ cái ý định ở trong đầu của mẹ đi, con tuyệt đối sẽ không có ý định kết hôn đâu”
Vì hắn sao? Có trời mới tin đấy! Người đàn bà này rõ ràng là vì công danh lợi lộc thì đúng hơn.
Bà ta luôn miệng nói rằng mình làm như vậy sẽ tốt cho Trác Du Hiên, nhưng thật ra điều đó chỉ là vì bà ta mà thôi.
Trác phu nhân có thể vì lợi lộc mà bất chấp toàn bộ, bà ta không muốn ai hơn mình, bản thân của bà ta chính là nhất! Mẹ mình ra sao, Trác Du Hiên làm sao có thể không rõ được chứ! “Trác Du Hiên, mẹ là mẹ của con đấy, sao con có thể ăn nói với mẹ như vậy? Con thà độc thân cả đời, thà vì con hồ ly tỉnh chết tiệt kia mà chống đối lại mẹ hay sao? Con đừng quên cô ta đã chết rồi, con không thể cứ sống mãi một cuộc sống như vậy được.”
Trác phu nhân không giữ nổi sự tức giận ở trong lòng, bà ta nghiễn răng nghiến lợi nhìn con trai của mình.
Trong lòng của bà ta lúc này đang không ngừng măng chửi Thẩm Quân Dao.
Không phải con nhỏ đó đã chết rồi hay sao, vậy mà vẫn còn ám con trai bà ta như thế.
Bà ta lúc này hận không thể làm cho Thẩm Quân Dao bốc hơi khỏi thế giới này, khiến tất cả mọi người, kể cả con trai bà ta, Trác Du Hiên, quên đi người phụ nữ đó.
Trác phu nhân lúc này chỉ ước rằng đứa con gái tên Thẩm Quân Dao đó không hề tồn tại ở trên thế giới này, như vậy Trác Du Hiên sẽ nghe lời của bà ta.
Nhưng thật tiếc rằng nguyện vọng đó của bà ta không thể nào thực hiện được nữa rồi! “Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, vợ con có tên đàng hoàng, mong mẹ hãy tôn trọng vợ của con một chút.Nếu mẹ cứ gọi cô ấy như thế, thì từ nay về sau con cũng sẽ không về nhà nữa.Mẹ đừng có hòng gặp lại con.”
Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở mẹ của mình.
Vừa nãy hẳn đã nói một lần rồi, Thẩm Quân Dao chính là vợ của hản, cô không phải là hồ ly tinh giống như trong lời của mẹ hắn nói.
Cho dù người đứng ở trước mặt đây chính là mẹ của hắn, nhưng việc bà ta xúc phạm Thẩm Quân Dao như thế, đó là điều không thể chấp nhận được.
“Mẹ, cho dù mẹ là mẹ của con nhưng không có nghĩa là mẹ có quyền xúc phạm vợ con như thể.
Con nhắc lại với mẹ lần cuối cùng, Thẩm Quân Dao là vợ con, là người vợ duy nhất của con, trước đây hay bây giờ đều sẽ như vậy.
Con tuyệt đối sẽ không chấp nhận buổi xem mắt hay gặp mặt nào do mẹ sắp xếp đâu, mong mẹ nhớ kỹ điều này: “Phản rồi phản rồi.Con trai của tôi vì loại phụ nữ không ra gì kia mà dám cãi lại tôi.Trác Du Hiên, mày có còn biết tao là mẹ của mày hay không? Tao nuôi mày lớn lên, mày không báo đáp tao thì thôi, nay mày lại dám vì người ngoài mà cãi lại lời tao như thế.Thằng con trai trời đánh này”
Mặc cho Trác phu nhân kêu giời kêu đất, thế nhưng Trác Du Hiên cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Báo đáp? Trác Du Hiên báo đáp bà ta chưa đủ hay sao? Người phụ nữ này nay lại không biết xấu hổ ngồi đây kêu gào đòi Trác Du Hiên phải báo đáp.
Hơn nữa, Thẩm Quân Dao không phải là người ngoài, cô là vợ hắn, người vợ duy nhất mà Trác Du Hiên thừa nhận, cũng chính là con dâu của Trác gia.
Cho nên Trác phu nhân đâu thế nói cô là người ngoài được chứ.
Bà ta đúng thật là độc mồm độc miệng, không những vậy tâm địa còn độc ác nữa.
Trác Dương Phong đúng lúc đi xuống bếp uống nước, thấy hai mẹ con Trác Du Hiên cãi nhau, anh liền tò mò hỏi.
“Hai người có chuyện gì mà cãi nhau inh ỏi hết cả lên vậy?”
Trác phu nhân ngay lập tức kể lể.
“Dương Phong, mày xem anh trai của mày đi.Tao muốn tốt cho nó, không muốn nó sống độc thân cả đời nên mới sắp xếp cho nó đi xem mắt.Chẳng những nó không đi thì thôi, nay lại dám cãi lại lời tao nữa chứ.Thật không coi người mẹ này ra gì mài”
Mặc cho mẹ mình gào khóc, Trác Du Hiên lạnh lùng thốt lên một câu.
“Mẹ, con sẽ không đi xem mắt đâu.Mẹ thích thì mẹ đi đi!”