Mục lục
Gả Vào Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 317: Ai cố chấp hơn ai?

 

 

“Quân Dao, không phải là em nói yêu anh hay sao? Tại sao không thể cho anh một cơ hội?”

Trác Du Hiên nhìn thẳng gương mặt của Thẩm Quân Dao, vô thức hỏi cô.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại hỏi Thẩm Quân Dao câu đó nữa.

Người con gái ấy chỉ nhẹ tênh đáp lại hắn.

“Đúng.Trác Du Hiên, tôi đã từng yêu anh, yêu rất sâu đậm.Nhưng đó cũng chỉ là đã từng mà thôi.Còn bây giờ, Trác Du Hiên à, tôi đã không còn đủ can đảm để yêu anh nữa rồi”

Thanh âm khàn khàn, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để làm tổn thương người khác đến sâu nặng.

Không sai! Thẩm Quân Dao đã từng yêu Trác Du Hiên, thế nhưng đó tất cả chỉ là đã từng mà thôi.

Cô yêu hắn hơn cả mạng sống của mình, yêu hắn đến vứt bỏ cả tôn ti của bản thân.

Nhưng còn Trác Du Hiên thì sao? Chẳng những người đàn ông đó không hề yêu cô mà hắn còn dẫm đạp lên thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà Thẩm Quân Dao đã dành cho hắn.

Bây giờ người đàn ông này lại quay lại đây, câu xin cô quay lại nhìn hắn.

Nhưng thật tiếc rằng, Thẩm Quân Dao đã không còn đủ can đảm để tiếp tục mối quan hệ này, cô không muốn ở bên cạnh Trác Du Hiên để cho bản thân mình tổn thương nữa.

Trác Du Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, vẻ mặt đau đớn bất lực của người đàn ông đã hoàn toàn nói rõ tâm trạng của hắn lúc này như thế nào.

Không còn can đảm để yêu nữa, vậy là hắn với Thẩm Quân Dao thật sự không thể tiếp tục được nữa hay sao? Trước đây, người con gái ấy đã từng rất yêu hắn, cô yêu hắn sâu đậm, nhưng lúc ấy Trác Du Hiên lại không cần đến thứ tình cảm ấy của cô.

Hắn lấy tình cảm của cô ra để làm thú vui mà chà đạp, mà xúc phạm cô.

Không những vậy, người đàn ông này còn liên tục công khai ngoại tình cho giới truyền thông biết, đế người đời nói ra nói vào về Thấm Quân Dao.

Quá đáng nhất chính là Trác Du Hiên dám lợi dụng tình cảm mà Thẩm Quân Dao dành cho hắn ra để trục lợi.

Danh dự, nhân phẩm của Thẩm Quân Dao đều bị một tay người đàn ông này hủy hoại, làm sao người con gái ấy có thể ngoảnh đầu lại mà yêu hẳn.

Nhưng Trác Du Hiền biết trách ai đây? Hắn không thể trách móc bất kì ai cả, bởi vì những chuyện này đều là do một tay của Trác Du Hiên gây ra.

Hắn đã hủy hoại đi cuộc đời của người con gái hẳn yêu, nhấn chìm cuộc đời tươi đẹp của Thẩm Quân Dao xuống vũng bùn tăm tối.

Để bây giờ hắn ta quay lại đây, hắn quay lại cầu xin Thẩm Quân Dao cho hắn một cơ hội.

Nói thật, mặt của Trác Du Hiên thật sự rất dày, dày đến mức không một ai có thể tưởng tượng! Thẩm Quân Dao từng yêu hắn bằng một tình yêu giản dị và đơn thuần đến thế, vậy mà chính tay của Trác Du Hiên đã hủy hoại đi thứ tình yêu đơn thuần ãy, hủy hoại đi chính thứ tình yêu mà hắn đã khao khát bao nhiêu lâu nay.

Chính tay hắn đã hủy hoại đi mọi thứ, để rồi hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Nhìn vẻ mặt khó coi kia của Trác Du Hiên, Thấm Quân Dao từ từ lên tiếng, cô chỉ muốn nhẹ nhàng nói với hắn, không ai muốn cãi nhau cả.

“Trác Du Hiên, hôn nhân của hai chúng ta vốn không hê có tình yêu, đừng cố níu giữ nữa.

Chẳng những không được gì mà còn làm khổ cả hai người mà thôi.

Buông bỏ đi, để rồi cuộc đời của cả hai sẽ đều thanh thản”

Vốn biết Trác Du Hiên sẽ không hề yêu mình, cho nên Thẩm Quân Dao cũng không muốn đâm đầu vào thứ tình cảm mà mình không thể đạt được nữa.

Những thứ không thuộc về mình thì sẽ mãi mãi không phải là của mình, vì thế, có cố gắng cũng vô ích mà thôi.

Nếu cố gắng đã không được gì vậy thì buông bỏ đi.

Thẩm Quân Dao thật sự không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân không hạnh phúc này nữa.

Trác Du Hiên nghe những lời nói kia của Thẩm Quân Dao, tâm trí hắn như bừng tỉnh lại, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc nào cũng buồn bã của Thẩm Quân Dao, ngay lập tức phủ định lời cô nói.

“Thẩm Quân Dao, tại sao em biết giữa chúng ta không có tình yêu? Em không nhìn ra tình cảm anh dành cho em hay sao? Quân Dao à, anh thật sự không thể buông bỏ em.Em biết không, nhiều khi anh rất muốn buông tay, nhưng nghĩ đến cuộc sống không có em, anh thật sự không làm được.”

“Lý do vì sao tôi biết giữa hai chúng ta không có tình yêu à, không phải những năm qua thời gian đã chứng minh hết tất cả rồi hay sao? Anh yêu Thẩm Sơ Vũ, còn tôi cũng không muốn tiếp tục yêu anh nữa, sống như vậy thì có ích gì? Tôi không muốn sống với một người không yêu mình, càng không muốn sống với một người mình không yêu”

Tình cảm mà Trác Du Hiên dành cho Thẩm Quân Dao không lẽ chỉ là thương hại? Hắn thương hại cô, nhưng Thẩm Quân Dao không cần điều đó.

Cô không cần sự thương hại đó của Trác Du Hiên.

Hơn nữa, sống một cuộc sống với người không yêu mình thật sự rất đau khố.

“Quân Dao, anh nói người anh yêu là em em có tin không? Năm xưa là anh nhận nhầm người, anh nhận nhầm Thẩm Sơ Vũ thành em.

Xin em, đừng rời khỏi anh có được hay không? Để anh thực hiện những lời hứa năm đó”

Chưa bao giờ Trác Du Hiên phải đi van xin người khác nhiều đến như thế.

Lần này, hắn đã vứt bỏ hết đi tôn nghiêm của bản thân mình, vứt bỏ đi toàn bộ sự lạnh lùng vốn có để cầu xin Thẩm Quân Dao, chỉ hy vọng rằng người hắn yêu có thể cho hắn thêm một cơ hội Thẩm Quân Dao bật cười.

“Bây giờ anh nhận ra tôi thì làm sao? Tất cả mọi chuyện cũng đã đi quá xa rồi.Tôi cũng không cân anh phải thực hiện những lời hứa năm đó, tôi chỉ xin anh buông tha cho tôi mà thôi.Buông tha cho tôi khó khăn đến như vậy sao?”

Bây giờ, cuộc đời gần như đã bị nhấn chìm vào trong bóng tối, Trác Du Hiên có cho cô một cuộc sống tươi đẹp hơn thì như thế nào chứ, cuộc đời của Thấm Quân Dao vẫn chỉ mãi ngập chìm trong bóng tối lạnh lão mà thôi, không cách nào có thể thoát ra được.

Mà người đàn ông này cũng chẳng hề yêu cô, hắn †a yêu chính là đoạn kí ức kia.

Trác Du Hiên kiên quyết giữ cô lại chẳng qua là cảm thấy hối lỗi với cô mà thôi.

Thẩm Quân Dao không cần điều đó.

Nhưng thái độ của Trác Du Hiên rất kiên quyết, cho dù từ nãy đến giờ Thẩm Quân Dao có nói thế nào, hắn cũng chỉ đưa ra một quyết định.

“Quân Dao, không thể, anh sẽ không buông tay em đâu.Anh cần em, không thể thiếu em được.Còn nữa, anh nhất định sẽ không ly hôn, Thẩm Quân Dao em có chết thì vẫn là vợ của anh”

“Trác Du Hiên, như vậy anh không mệt sao? Cứ lao đầu vào thứ mình không bao giờ có thể chạm tới như vậy? Anh không mệt nhưng tôi thật sự rất mệt đấy”

“Không sao cả, nếu em mệt sẽ có anh chống đỡ cho em, em không phải lo đến điều đó.Thẩm Quân Dao, em là vợ anh, cả cuộc đời này em chỉ có thế là vợ của anh mà thôi.Em muốn hận anh cũng được, ghét anh cũng được, nhưng anh sẽ không bao giờ ly hôn đâu”

Người đàn ông này thật sự quá cố chấp rồi! Biết như vậy là ép buộc Thẩm Quân Dao, nhưng hắn không còn cách nào khác.

Trác Du Hiên thật sự không muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao đi, không muốn sống một cuộc sống không có hình bóng của người con gái ấy.

Mặc kệ Thẩm Quân Dao có hận hắn hay không, Trác Du Hiên cũng không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh mình là được.

Nếu Thẩm Quân Dao thật sự hận hắn thì chứng tỏ trong lòng của cô vẫn còn có Trác Du Hiên hắn.

Thẩm Quân Dao chau mày nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK