Mục lục
Gả Vào Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272: Thiên thần gãy cánh

 

 

“Muốn ăn, vậy ngồi đây, anh mua cho em!”

Trác Du Hiên vỗ lên vai của Thẩm Quân Dao, hắn dặn dò cô ngồi đợi hắn một lúc ở đây để hắn chạy đi mua cho cô.

Bây giờ cho dù có phải chạy xa mấy chục cây số, Trác Du Hiên cũng chấp nhận, chỉ cần làm cho Thẩm Quân Dao cảm thấy vui vẻ là được.

Thẩm Quân Dao cả người ngẩn ra nhìn những đứa trẻ đang nô đùa phía trước, nhìn những cảnh tượng vô cùng hạnh phúc kia.

Bóng chiều tà đã buông xuống, thành phố Bắc Kinh xa hoa lộng lẫy đột nhiên chìm vào bên trong bóng tối.

Mặt trời đã dần xuống núi, thân thể nhỏ bé của Thẩm Quân Dao vẫn ngồi ở đó.

Bóng tối như nuốt chứng lấy cô.

Màn đêm trước mắt hệt như cuộc đời của Thẩm Quân Dao vậy! Tối tăm, lạnh lẽo, cô đơn, hiu quạnh! Trác Du Hiên chạy đi một lúc lâu, cũng may ở gần bệnh viện cũng có người bán kẹo bông gòn, cho nên Trác Du Hiên cũng không phải chạy đi quá xa.

Hắn hớn hở mua vài cây kẹo đủ màu sắc về, cho dù không ăn hết nhưng để cho Thẩm Quân Dao ngắm nhìn mấy cây kẹo này cũng được.

Hắn ta mua xong, vội vã chạy về, tay giữ thật chặt những cây kẹo bông gòn ở trong tay của mình.

Nhưng khi trở lại chỗ đó, Trác Du Hiên không hề nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu nữa.

Trác Du Hiên giật mình, hắn hoảng hốt vô cùng, sợ đến mức mấy cây kẹo ở trong tay của hẳn rơi xuống đất.

Thẩm Quân Dao đi đâu mất rồi? Có phải cô xảy ra chuyện gì hay không? Từ vụ bắt cóc lần trước, trong lòng của Trác Du Hiên có một nỗi ám ảnh dâng lên lấn át đi tâm trí của hắn.

Thẩm Quân Dao tự đi hay là có người đưa cô đi đây? Không nghĩ được nhiều, Trác Du Hiên vội vã chạy vòng quanh nơi này, nếu là tự đi chắc chắn cô cũng sẽ không đi được xa đâu.

Vốn dĩ Trác Du Hiên có thể cho người canh chừng, nhưng hắn biết một khi hắn làm như thế, Thẩm Quân Dao nhất định sẽ vô cùng khó chịu.

Cô gái đáng thương ấy chắc chắn sẽ giận hắn, không muốn nhìn thấy mặt hẳn nữa.

Trước đây Trác Du Hiên cầm tù cô lâu như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho Thẩm Quân Dao rất sợ hãi.

Bây giờ hắn không muốn để cho người con gái ấy buồn tủi hay không hài lòng nữa.

Chạy đi một vòng, đến chỗ xích đu của những đứa trẻ hay chơi ở đây, Trác Du Hiên nhìn thấy Thẩm Quân Dao đang ngồi ở trên xích đu đong đưa qua lại.

Hắn thở phào một hơi, thật may là Thẩm Quân Dao không hề gặp chuyện gì, nếu không hắn biết phải làm sao đây? Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của người con gái ấy, Trác Du Hiên không thể nào bước tiếp được nữa.

Dưới ánh đèn đã về đêm, thân ảnh của Thẩm Quân Dao vẫn hiện hữu rất rõ ở giữa bóng tối lạnh lẽo và sâu thảm kia.

Cô như một thiên thần tỏa sáng ở giữa trời đêm, chiếu sáng hy vọng cho mọi người.

Với Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao chính là thiên thần mang lại ánh sáng cho hắn.

Vào những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời, người con gái ấy đã đến bên hắn, đã ở bên cạnh hắn, cô như thiên thần tỏa sáng khiến cho cuộc đời chìm trong bóng tối của Trác Du Hiên gần như hoàn toàn được giải thoát.

Nhưng bây giờ, đôi cánh của thiên thần đã bị bẻ gãy.

Thấm Quân Dao lúc này hệt như một thiên sứ bị người ta bẻ gãy đi đôi cánh của mình, không thể vươn cao vươn xa về phía trước nữa.

Người con gái ấy bây giờ chỉ cô đơn một mình trên thế gian này, không một ai bầu bạn cùng với cô cả.

Một thiên thần một khi đã mất đi đôi cánh của mình thì làm gì phải là thiên thần nữa.

Mà người đã chính tay bẻ gãy đi đôi cánh của người con gái ấy lại chính là Trác Du Hiên.

Hắn cầm tù người con gái ấy, Trác Du Hiên hệt như một con ác quỷ kéo nàng tiên ấy chìm xuống địa ngục, không có cách nào thoát ra được.

Hủy hoại người con gái ấy cũng tức là Trác Du Hiên đã hủy hoại đi những tia sáng đang chiếu rọi cuộc đời của mình.

Trác Du Hiên đồng ý giải thoát cho thiên thần ấy, thể nhưng dường như cô ấy đã chết mất rồi! Từng bước chân của Trác Du Hiên nặng nề tiến lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao, bây giờ nơi này cũng đã không còn có một bóng người nào cả.

Lũ trẻ kia có lẽ cũng đã trở về phòng của mình, còn lại mình Thẩm Quân Dao cô độc ở đó.

Hắn ngồi xuống trước mặt của Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đôi bàn tay đang nắm lấy hai bên dây xích đu kia.

“Em chạy ra đây từ lúc nào thế? Không phải anh đã bảo em ngồi ở đó đợi anh một lát để anh đi mua cho em hay sao? Em muốn chơi thì có thể đợi anh về, anh sẽ chơi cùng em mà.”

Nghe như Trác Du Hiên đang trách móc, thế nhưng hắn lại nói rất nhỏ nhẹ, không hề to tiếng như mọi khi.

Hắn chính là không nỡ quát mắng cô, chỉ kêu ca một chút thôi.

Sắc mặt của Thẩm Quân Dao vẫn trắng bệch, ánh mắt hướng về bầu trời đêm đầy sao sáng kia, cô hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói của Trác Du Hiên.

Hôm nay, khi nhìn thấy những đứa trẻ nô đùa kia, Thẩm Quân Dao cũng muốn làm trẻ con một lần.

Cô muốn làm những gì trước đây mà bản thân mình chưa từng được làm.

Muốn ăn kẹo bông gòn, muốn được chơi xích đu.

Đây vốn dĩ là những điều rất tầm thường nhưng Thẩm Quân Dao đã ước ao nhưng không thể có được tử lâu.

Với cô chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.

Trác Du Hiên đứng dậy, hắn vuốt nhẹ mái tóc của Thẩm Quân Dao sang một bên, không để cho tóc của cô rũ xuống.

Sẵn chiếc cặp trong tay, hắn nhẹ nhàng cặp gọn mái tóc của Thẩm Quân Dao lên.

“Xin lỗi em, lúc nãy anh lo lắng chạy đi tìm em, cho nên đã làm hỏng mất mấy cây kẹo rồi.

Mai anh mua bù cho em nhét Giờ này chắc người ta đi vê hết rồi.”

Trác Du Hiên chua xót nhìn người con gái ấy.

Hắn xót không phải vì những cây kẹo kia, mà xót vì mái tóc của người con gái này.

Khi chạm vào những lọn tóc xơ cứng ấy, Trác Du Hiên sực nhớ ra, Thẩm Quân Dao vốn dĩ rất muốn để tóc dài.

Thế nhưng sau khi gặp lại, mái tóc dài của Thẩm Quân Dao đã trở thành như thế này.

Vì hận nên mới cắt tóc sao? Thẩm Quân Dao hận hắn đến mức độ nào đây? “Em muốn chơi không? Anh chơi cùng em nhé!”

Trác Du Hiên khẽ đấy chiếc xích đu kia, làm cả người của Thẩm Quân Dao hướng về phía trước, cứ như vậy, hai người chơi một lúc.

Suốt cuộc chơi, người đàn ông vẫn luôn miệng nói chuyện với Thẩm Quân Dao, nhưng dường như người con gái ấy chẳng để tâm đến mấy lời nói của hắn.

Trời đã càng ngày càng tối, có vẻ như đã muộn rồi.

Nhiệt độ ngoài trời ngày một thấp, thỉnh thoảng còn có một vài cơn gió lạnh lướt qua.

Mà Thẩm Quân Dao lúc này chỉ mặc duy nhất một bộ đồ bệnh nhân mỏng dính, Trác Du Hiên lo lắng cô sẽ cảm lạnh mất.

Mà phối của cô đang bị tổn thương rồi.

“Quân Dao, muộn rồi, để anh đưa em về phòng, đừng ở ngoài đây lâu quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Vừa khuyên nhủ, Trác Du Hiên vừa cởi chiếc áo vest trên người mình ra khoác lên người cho Thẩm Quân Dao, giúp cô tránh được gió lạnh.

Vốn muốn đưa cô về phòng, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn ngồi lì ở đấy, coi như mấy lời nói của hẳn là gió thoảng bên tai vậy.

“Em muốn chơi thì mai chúng ta sẽ quay lại đây chơi có được không? Còn bây giờ về phòng thôi, đừng để bản thân bị cảm lạnh, sức khỏe em cũng còn yếu, đừng ngồi ngoài này lâu”

Trác Du Hiên định kéo cánh tay của Thẩm Quân Dao lên, vốn định dẫn cô về phòng nhưng Thẩm Quân Dao vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích.

Trác Du Hiên có thể dùng bạo lực cưỡng chế cô trở về phòng, nhưng lúc này hắn không dám làm như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK