Chương 305: Hy vọng và lo lắng
“Quân Dao, em mau quay lại đây!”
Thể nhưng cô gái ấy vẫn cứ tiến về phía trước.
Toàn bộ mọi thứ trên tay của Trác Du Hiên rơi bộp xuống đất.
Nhưng giờ phút này hắn làm gì có tâm trạng để ý đến những thứ đó cơ chứ.
Trác Du Hiên lao thật nhanh ra đường lớn, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.
Rầm! Một âm thanh chói tai vang lên giữa thành phố bộn bề này, cùng với đó là một tiếng thét.
“Không không khôngggggggggg!”
Trác Du Hiên hai mắt mở to, nhìn chiếc xe kia lao thẳng về phía của Thẩm Quân Dao, đến khi người con gái ấy nhận ra thì chiếc xe ấy đã lướt qua người của cô rồi.
Hai mắt người đàn ông mở to không thể tin nổi nhìn thân ảnh đầy máu me của cô gái đang nằm ở trên đường kia.
Tiếng còi xe cấp cứu kêu lên inh ỏi giữa con đường tấp nập xe cộ.
Tiếng còi ấy vang lên cũng như tâm trạng hiện giờ của Trác Du Hiên, lo lắng, hoảng hốt và bao trùm cả sợ hãi nữa.
Thẩm Quân Dao, anh xin em, không được xảy ra chuyện gì! Cả người dính đầy máu của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh hành lang chật chội, ánh mắt sa sầm nhìn chằm chằm vào chiếc đèn của phòng cấp cứu trước mặt.
Cánh tay của người đàn ông thỉnh thoảng còn hơi run lên, hắn úp mặt vào hai lòng bàn tay dính đầy máu tanh nồng của mình, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Một vài nếp nhăn thỉnh thoảng xuất hiện ở trên gương mặt của người đàn ông.
Hắn ngửa đầu ra đằng sau, hai mắt khẽ khép hờ lại, những ngón tay đan xen vào nhau nhưng lại không che đi được sự run rẩy của nó.
Lòng hẳn lúc này nóng như lửa đốt, Trác Du Hiên sợ hãi, hän rất sợ khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Lúc đó, Thẩm Quân Dao cả người nằm trên vũng máu, hai mắt nhắm lại, cho dù Trác Du Hiên có gọi như thế nào nhưng người con gái ấy vẫn không tỉnh lại nữa.
Hắn sợ, rất sợ, thân ảnh của người con gái ấy nằm trên một vũng máu loang lổ trên đường, Trác Du Hiên không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc đó.
Trong lòng hắn rất lo lắng, hẳn sợ người con gái ấy sẽ rời xa hắn.
Lỡ như Thẩm Quân Dao có chuyện gì thì phải làm sao? Nếu vậy, từ nay về sau, Trác Du Hiên hãn phải sống như thể nào? Cuộc sống mà không có Thẩm Quân Dao thì thật là vô nghĩa.
Hắn không thể sống mà không có người con gái ấy.
Đến bây giờ Trác Du Hiên mới nhận ra tâm quan trọng của Thẩm Quân Dao ở trong cuộc sống của mình như thế nào.
Nếu không có cô thì có lẽ Trác Du Hiên cũng chả thiết sống nữa.
Cô là ánh sáng của cuộc đời hẳn, là người mang đến cho hắn hy vọng để sống tiếp, nếu ánh sáng ấy bị dập tắt, cuộc sống của Trác Du Hiên chẳng khác gì sẽ chìm trong bóng tối vĩnh hãng cả.
Sống trong bóng tối, một cuộc sống cô đơn lạnh lẽo, nếu vậy thì thà chết quách đi cho xong.
Trong lòng của người đàn ông không ngừng cầu nguyện, cậu nguyện rằng Thẩm Quân Dao sẽ bình an vô sự, cô sẽ không xảy ra chuyện gì hết.
Thẩm Quân Dao, anh cầu xin em, xin em đừng xảy ra chuyện gì hết! Anh không thể sống thiếu em được, van xin em đừng bỏ anh lại một mình có được không? Anh không muốn mất em, thật lòng không muốn xa em, van xin em đấy, đừng bỏ anh lại một mình có được không? Hơi thở của người đàn ông ngày càng trở nên nặng nề giữa hành lang vắng tanh không một bóng người ấy.
Trác Du Hiên cúi gằm mặt xuống, hai mắt đã trở nên thâm quãng, khuôn mặt càng thêm tiêu tụy và mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Sợ hãi, lo lắng không ngừng xâm lấn lấy ý chí của hắn.
Sự kiên trì, mạnh mẽ của người đàn ông gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
Thời gian lúc này như ngừng lại, nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng như thế kia, Trác Du Hiên lại càng thêm phần nào lo lắng và hãi hùng.
Thẩm Quân Dao, chắc chắn cô sẽ không sao phải không? Người con gái ấy vẫn yêu hắn như thế, luôn hy vọng Trác Du Hiên hắn đáp lại tình cảm của cô.
Đến nay, ước nguyện ấy đã đạt được rồi, Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ rất hạnh phúc mà phải không? Cho nên cô sẽ không rời khỏi hắn đâu.
Trác Du Hiên luôn tự trấn an bản thân mình là như thế, hắn luôn tự an ủi bản thân mình là như vậy.
Đang ngồi lim dim thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Nhìn thấy bác sĩ, Trác Du Hiên lập tức lao đến cầm lấy tay bác sĩ.
“Bác sĩ, vợ của tôi sao rồi? Cô ấy có làm sao không vậy bác s”
“Mong anh hãy từ từ.
Chúng tôi phát hiện trong não của cô ấy có máu bäm, cần phải làm phẫu thuật gấp, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô ây”
“Bác sĩ, xin ông, cứu lấy vợ tôi! Mong ông hãy cứu lấy vợ tôi!”
Trác Du Hiên thành khẩn cầu xin bác sĩ, người khoác áo blouse trắng phía trước chỉ vỗ vào tay của hẳn mấy cái.
“Mong anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình”
Ngay sau đó, Thẩm Quân Dao đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Vốn muốn đi vào đó xem tình hình của người con gái ấy thế nào, nhưng Trác Du Hiên lại bị bác sĩ ngăn cản lại, yêu cầu phải ở ngoài.
Bác sĩ bảo hắn hãy bình tĩnh lại, nhưng lúc này tâm trạng của Trác Du Hiên thật sự rất rối, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, làm sao có thể nói bình tĩnh là bình tĩnh được chứ.
Tay chân luống cuống ngôi xuống ghế, trong lòng hản lúc này cũng chỉ hy vọng rằng Thẩm Quân Dao không xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần cô bình an, Trác Du Hiên chấp nhận đánh đổi tất cả, ngay cả mạng sống của mình để cứu lấy cô.
Cô xứng đáng được sống, nửa đời đã đau khổ rồi, Trác Du Hiên không muốn nhìn nửa đời sau của Thẩm Quân Dao cũng bị hủy hoại như vậy nữa.
“Trác Du Hiên, cậu nói đi, con gái của tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Trác Du Hiên đang mệt mỏi ngồi ở đó thì một giọng nói vang lên.
Đó là giọng của Trịnh Liên, mẹ ruột của người con gái đang nằm ở trong phòng phẫu thuật kia.
Bà ta ngay sau khi nhận được tin thì ngay lập tức cùng với chồng mình chạy như bay đến bệnh viện này, không màng sống chết.
Cũng giống như Trác Du Hiên lúc này, bà ta vô cùng sốt ruột, đang yên đang lành tự nhiên con bé lại xảy ra chuyện như thế.
Không phải đang rất tốt sao, đột nhiên lại xảy ra tai nạn như vậy.
Trác Du Hiên nghe thấy tiếng, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt đang tái mét lại kia của Thẩm phu nhân.
Một lát sau, Trác Du Hiên gục mặt xuống, không muốn quan tâm đến người bên cạnh mình.
Bây giờ Trác Du Hiên chỉ quan tâm đến tình trạng của Thẩm Quân Dao ra sao mà thôi.
Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hắn.
Nếu như lúc đó hắn chịu ở lại bên cạnh của Thẩm Quân Dao, hoặc là hắn đưa cô đi cùng thì có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra.
Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra cả rồi, bây giờ ngồi đây tự trách để làm gì chứ.
Thẩm Quân Dao vẫn phải đang nằm đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
Trác Du Hiên vốn dĩ biết bệnh tình của Thẩm Quân Dao có thể tái phát bất cứ lúc nào, vậy mà Trác Du Hiên lại có thể để cô ở một mình như vậy.
Thẩm phu nhân ngày càng lo lắng, đặc biệt là Trác Du Hiên lại không trả lời, mặt mũi cứ cúi gẫm xuống như vậy.
Bà ta như thể phát điên lên, lay lay người của Trác Du Hiên.
“Trác Du Hiên, cậu nói đi, con gái tôi bị làm sao?”