Chương 335: Sống để chuộc tội
“Cậu chủ, cậu có sao không? Hay cậu về phòng nghỉ ngơi đi”
Trác Du Hiên lắc đầu, hắn cười một cách đau xót nhìn bọn họ.
“Không cần.Mấy người về ngủ tiếp đi.Tôi muốn ở đây một lát nữa, đừng ai làm phiền đến tôi cả”
Mấy bọn họ cho dù không muốn cũng đã bị Trác Du Hiên đuổi về phòng.
Sau khi đám người kia đi rồi, Trác Du Hiên lại lôi rượu ra uống, hẳn ta bây giờ cũng chỉ cần uống rượu mà thôi.
Bao nhiêu là những chai rượu ở trong nhà đã gần như đã bị Trác Du Hiên uống cạn sạch rồi.
Cả đêm hôm ấy, Trác Du Hiên vừa uống rượu vừa ngồi đó nhìn di ảnh lạnh lẽo ở trên bàn thờ của Thẩm Quân Dao, bây giờ chỉ có rượu mới có thể giúp được hắn xua tan đi nỗi nhớ mà hắn dành cho Thẩm Quân Dao mà thôi.
Uống mãi, uống mãi, người đàn ông này uống như thể không có điểm dừng vậy.
Hắn uống đến đầu óc quay cuồng mà vẫn có thế tiếp tục nốc rượu.
Không biết Trác Du Hiên đã uống đến khi nào, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy đầu óc của mình đau như búa bổ, toàn thân đều rã rời hết cả ra, trên người đổ đầy mồ hôi.
Cơn đau lan rộng toàn thân, lồng ngực của Trác Du Hiên phập phồng không ngừng vì khó thở.
Chẳng biết từ bao giờ, xung quanh của Trác Du Hiên đã bao phủ một màu đen của bóng tối.
Khi người đàn ông này mở mắt ra thì hắn đã thấy xung quanh mình đều là một màu trắng xoá, không gian xộc mùi thuốc khử trùng.
Trác Du Hiên hơi nhãn mặt, hắn động người ngồi dậy, cổ họng hắn đột nhiên đau rát, đến nói cũng không thể phát ra tiếng.
Trác Du Hiên tự hỏi rằng, bây giờ hẳn đang ở đâu đây? Chẳng lẽ hắn chết rồi sao? Vậy đây là đâu? Thiên đường? Không thể nào, Trác Du Hiên gây ra bao nhiêu tội như thế, làm sao hắn ta có thể được lên trên thiên đường tốt đẹp chứ.
Thiên đường ấy chỉ dành cho người con gái xinh đẹp nhất thế gian ở trong lòng của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao mà thôi.
Thấy Trác Du Hiên tỉnh lại, Trác Dương Phong đang ngồi ở ghế đứng dậy tiến đến giường bệnh của Trác Du Hiên.
Lạnh lùng nhìn người anh trai này của mình, Trác Dương Phong từ từ hỏi.
“Anh tỉnh rồi à?”
Trác Du Hiên khó khăn quay sang nhìn Trác Dương Phong, hắn hơi nhăn mặt lại nhìn em trai mình, âm thanh khàn khàn rất nhỏ bật ra từ miệng của người đàn ông này.
Trông Trác Du Hiên có vẻ như là đang rất yếu thì phải.
“Anh đang ở đâu đây? Mà tại sao anh lại ở nơi này?”
Trác Dương Phong hừ lạnh một tiếng.
“Đây là bệnh viện, anh vừa được đưa vào phòng phẫu thuật đấy.Tại vì anh uống quá nhiều rượu nhưng lại chẳng ăn gì cả, cho nên sức khỏe mới không chịu được, dẫn đến xuất huyết dạ dày đấy, cần phải phẫu thuật gấp nếu không là nguy hiểm đến tính mạng.Anh trai, chẳng lẽ anh không biết thương xót bản thân mình một chút nào hay sao? Sao lại hành hạ bản thân mình như thế?”
Nghe Trác Dương Phong, em trai của mình nói, Trác Du Hiên cũng gần như chẳng quan tâm đến bản thân của mình đang bị làm sao cả, hắn ta ung dung dựa lưng vào thành giường, đầu hơi ngả về phía sau, chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình như thế nào.
Tối hôm qua do Trác Du Hiên uống quá nhiều rượu, mà mấy hôm nay người đàn ông này lại chẳng bỏ gì vào trong bụng, uống nhiều rượu như thế tất nhiên là khiến cho bản thân của mình bị tổn thương rồi.
May mản là sáng sớm hôm nay có người giúp việc thức dậy sớm, người đó nhìn thấy Trác Du Hiên nằm ngất trên đất, không những thế bộ dạng còn vô cùng đau đớn, người giúp việc đó lập tức gọi cho xe cấp cứu rồi thông báo cho Trác Dương Phong.
Trác Dương Phong vì không muốn để cha mẹ mình lo lắng nên anh đã không báo cho họ ngay, đến đây xem tình hình của anh trai mình như thế nào trước rồi tính tiếp.
Anh vừa đến đây cũng chính là lúc Trác Du Hiên được đẩy vào phòng phẫu thuật, biết được từ phía bác sĩ do anh trai mình uống quá nhiều rượu cho nên mới dẫn đến xuất huyết dạ dày, Trác Dương Phong không khỏi bực mình vì người anh trai này của mình.
Lần trước anh đã nói như thế rồi mà Trác Du Hiên vẫn chẳng chịu nghe! Cũng may cuộc phẫu thuật không có gì nguy hiểm hết, Trác Du Hiên sau khi phẫu thuật cũng đã trở lại bình thường, không có gì đáng ngại cả.
Nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.
Trác Dương Phong lúc đó mới thở phào.
Giờ đây, nhìn anh trai mình chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của mình như vậy, Trác Dương Phong hận không thể đánh cho Trác Du Hiên một trận.
Nếu như người đàn ông này không nằm ở trên giường bệnh thì có lẽ anh đã vung nắm đấm về phía Trác Du Hiên rồi đấy.
Trác Du Hiên khẽ khép hờ hai mắt lại, người hãn dựa về phía sau, thản nhiên nói một câu làm cho Trác Dương Phong mất khống chế.
“Sao em lại cứu anh làm gì? Sao không để anh chết đi, như vậy chẳng phải anh sẽ được gặp Quân Dao hay sao?”
Quả nhiên, câu nói này đã thành công chọc giận Trác Dương Phong, anh lao đến xếch cố của Trác Du Hiên lên, mặc cho người đàn ông này có đang bị bệnh đi chăng nữa, anh cũng mặc kệ luôn.
“Trác Du Hiên, anh vừa mới nói cái gì hả? Suốt từng ấy thời gian suy nghĩ, anh vân chưa thông suốt hay sao? Chết! Anh muốn chất là có thể chết dễ dàng như vậy à? Anh có quan tâm đến mọi người xung quanh sẽ thế nào khi anh chết rồi hay không? Trác Du Hiên, anh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như một đứa trẻ thế? Thích là làm mà chẳng hề nghĩ đến những sự việc sẽ phát sinh về sau này”
Trác Dương Phong thật không hiểu nổi, người anh trai này của anh sao có thể tàn tạ đến như thế này được chứ? Trước đây, anh rất nể phục anh trai của mình, một người nói được làm được, không nói hai lời.
Trác Du Hiên cũng rất quyết đoán, trời không sợ đất không sợ.
Nhưng người anh trai đó của anh gần như đã biến mất rồi.
Trác Du Hiên ở trước mặt anh hiện giờ chỉ là một tên không có lí tưởng, sự nghiệp, chỉ hy vọng sống qua ngày.
Hơn nữa lại còn chẳng chín chắn như ngày xưa nữa, nhìn anh trai của Trác Dương Phong hiện giờ có khác gì một đứa trẻ hay không? Trác Dương Phong đã nói đến thế rồi mà Trác Du Hiên vẫn không chịu ngộ ra nữa hay sao? Trác Du Hiên vẫn để mặc cho Trác Dương Phong đang tóm lấy cổ áo của mình kia, hắn không muốn đấy em trai mình ra, cũng không còn sức để mà đẩy Trác Dương Phong ra nữa.
Hắn nhìn em trai mình thêu thào mấy câu.
“Nhưng Trác Dương Phong, em chưa từng yêu nên em không biết, việc đánh mất đi người con gái mình yêu nó đau đớn đến cỡ nào.Em làm sao mà hiểu được cảm giác của anh, đến khi em thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của anh thì em mới hiểu được.Đến lúc đó, có lẽ em cũng sẽ giống như anh bây giờ mà thôi.”
“Đúng, Trác Du Hiên, em chưa từng yêu, nhưng em cũng biết suy nghĩ kĩ mọi chuyện, không giống anh lúc hiện giờ.Em biết bây giờ anh đang rất đau vì chị dâu mất, nhưng bây giờ anh nghĩ anh chết đi, anh đem bộ dạng này đi gặp chị ấy, chị ấy sẽ nghĩ gì?”
“Anh quên rằng trước đây mình đã làm bao nhiêu chuyện có lôi với chị ấy rồi ư? Anh nghĩ bây giờ anh lấy cái chết ra, chị ấy sẽ tha thứ cho anh hay sao?”
Từng câu hỏi sắc bén của Trác Dương Phong vang lên làm cho Trác Du Hiên nghẹn họng, không có cách nào trả lời được.