Cô suy tư mấy giây, nhưng vẫn chưa thể hiểu hết ý của Bek Ji, càng nghĩ càng thấy phức tạp.
“Bek Ji, anh nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa”.
Mặc dù Thư Lăng Vy đang cười, nhưng Đông Phương Hạ dễ dàng nhìn ra được sự do dự và giãy dụa của cô ấy.
Thấy cô gái của mình như vậy, Đông Phương Hạ cũng không quanh co nữa, anh né tránh ánh mắt của Thư Lăng Vy, nhìn về phía đám đông đang nô đùa ở đằng xa, nhẹ giọng nói:
“Bởi vì tôi chính là Đông Phương Hạ - cậu thiếu gia mà cô có thành kiến nặng nề ấy”.
“Cái gì? Anh là Đông Phương Hạ?”
Thư Lăng Vy đứng bật lên, ngơ ngác nhìn Bek Ji, sau đó che miệng phì cười: “Bek Ji, sao anh lại hài hước thế! Đùa gì cơ chứ, nếu năng lực của cậu ấm đó bằng một nửa anh thôi, Thư Lăng Vy này sẽ không nói hai lời, lập tức gả cho anh ta luôn”.
Đông Phương Hạ có thân phận là cậu chủ nhà họ Bek, Thư Lăng Vy là cảnh sát hình sự quốc tế, cô sẽ không coi anh là người khác, dù sao tin tình báo của cảnh sát hình sự quốc tế rất chính xác.
Thấy Thư Lăng Vy tưởng mình nói đùa, Đông Phương Hạ cười khổ một tiếng.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số của mẹ mình rồi ấn phím gọi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh đưa điện thoại cho Thư Lăng Vy.
Thấy thế, Thư Lăng Vy nhịn cười, nghi hoặc nhận điện thoại.
Cô nhìn chữ mẹ trên màn hình điện thoại, áp điện thoại vào tai, đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
“Thằng nhóc thối, chẳng phải con đi tìm Lăng Vy sao? Sao lại có thời gian gọi điện thoại cho mẹ? Con đã tìm được con bé chưa, hai đứa đang hẹn hò đúng không? Mẹ nói này, con phải đối xử tốt với người ta đấy, Lăng Vy không tệ, kiểu gì sau này cũng sinh được cháu trai cho mẹ!”
Khi đã chắc chắn đây là giọng của mẹ chồng tương lai, đầu óc của Thư Lăng Vy trống trơn, cứ đờ đẫn đứng đó.
Trong suy nghĩ của cô, Đông Phương Hạ là kiểu công tử chơi bời lêu lổng, chẳng được tích sự gì, sao có thể là Bek Ji, là người nhà họ Bek được! Rốt cuộc chuyện này là sao? Vì sao cậu chủ nhà họ Bek lại là Đông Phương Hạ, là chồng chưa cưới của cô? Trong lòng Thư Lăng Vy trăm mối nghi hoặc.
“Này, thằng nhóc thối, con nói gì đi chứ, có nghe thấy mẹ nói không? A lô, a lô, Đông Phương Hạ, con trai à…”, rất lâu mà Thư Lăng Vy không nói câu gì, giọng nói ở đầu bên kia trở nên lo lắng.
Sau khi hít sâu một hơi, Thư Lăng Vy kiềm chế nỗi lòng, cất giọng nói: “Dì ơi, con là Lăng Vy đây ạ!”
“Là con sao Lăng Vy, Đông Phương Hạ đang đi với con chứ?”
“Vâng, anh ấy đang ở bên cạnh con”, Thư Lăng Vy né tránh ánh mắt của Đông Phương Hạ.
“Ồ, vậy các con chơi đi nhé, dì không quấy rầy hai đứa nữa”.
“Vâng, con chào dì”.
Tắt điện thoại rồi mà Thư Lăng Vy vẫn không thể tin được người bên cạnh chính là chồng chưa cưới của mình.
Giờ khắc này, cô đứng ngồi không yên, nghĩ tới những lời mình nói trước đó, cô bỗng cảm thấy mình đã sai rồi, thảo nào Bek Ji lại nói như thế.
Thư Lăng Vy trả điện thoại lại cho Đông Phương Hạ, nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, cô càng thêm bứt rứt, bàn tay đặt trên đùi, nhưng không biết phải làm gì.
Thấy thế, Đông Phương Hạ mỉm cười, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Hiện tại cô tin lời tôi rồi chứ? Tôi chính là Đông Phương Hạ - người chồng chưa cưới mà cô chưa một lần gặp mặt.
Lăng Vy, tôi vẫn thích cô như trước hơn, cô yên lặng thế này sẽ khiến tôi cảm thấy sự xuất hiện của tôi là một sai lầm, làm tăng cảm giác áy náy trong tôi”.
Tất cả tới quá đột ngột, Đông Phương Hạ ở trước mặt khác xa với sự tưởng tượng của Thư Lăng Vy.
Một người mà bao nhiêu năm qua cô không hề có tình cảm gì, bây giờ lại đột nhiên thay đổi, Thư Lăng Vy không thể chấp nhận được sự thật này.
Chồng chưa cưới của cô xuất sắc như thế, đáng ra cô phải vui mừng mới đúng, nhưng cô lại không thể vui mừng nổi.
Một lúc lâu sau, Thư Lăng Vy ngẩng khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê lên, nhìn đăm đăm vào Đông Phương Hạ: “Vì sao phải lừa tôi? Lúc gặp nhau trên máy bay, anh không biết tôi là vợ chưa cưới của anh, tôi không trách anh.
Nhưng sau đó anh biết chuyện, vì sao lại không nói với tôi, còn dùng thân phận Bek Ji để trở thành bạn của tôi? Anh giải thích đi!”.
Danh Sách Chương: