Hồ Ngạn Hạo bước ra khỏi đám đông, xua tay bảo các anh em cất mã tấu đi, sau đó mới hỏi Tiểu Lâm: "Xin hỏi cô tìm Tây Môn Kiếm làm gì? Các cô là ai?"
"Anh đừng xen vào, gọi Tây Môn Kiếm ra đây, nếu không bản tiểu thư sẽ xông vào giết anh ta! Mau lên, đừng tốn thời gian nữa!", Tiểu Lâm như không nhìn thấy các anh em của Thanh Long Đường, hung dữ nói.
Khí thế của những người này giống hệt với các anh em tử sĩ phe mình, bây giờ mà đánh nhau, nhỡ bọn họ quen biết Tây Môn thì sẽ không hay cho lắm.
Bởi vì không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Hồ Ngạn Hạo do dự rồi nói thầm vào tai một người anh em, người đó lập tức chạy lên tầng hai.
"Anh ấy sẽ xuống ngay, chờ một lát", dứt lời, Hồ Ngạn Hạo nhìn về phía những người mặc đồ đen đằng sau Tiểu Lâm.
Khoảng chừng hai, ba phút sau, Tây Môn Kiếm nhận được tin và lập tức xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai.
Lần này, không chỉ có một mình anh ta tới, mà ngay cả Bạch Vỹ, Dạ Ảnh và Dạ Phong cũng xuống dưới hết, bởi vì Hồ Ngạn Hạo nói rằng có một cô gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi dẫn hai mươi gã đàn ông xông vào nơi này, còn chỉ đích danh muốn tìm Tây Môn Kiếm tính sổ.
Tây Môn Kiếm không để tâm tới mấy chuyện đó cho lắm, chủ yếu là bởi vì Hồ Ngạn Hạo nói khí thế của hai mươi người đàn ông ấy rất giống với các anh em tử sĩ bên mình, đó chính là điều mà anh ta quan tâm.
Khi nhìn thấy Tiểu Lâm, Tây Môn Kiếm mém thì ngất xỉu, trong lòng thầm nghĩ, sao ma nữ này lại chạy tới đây vậy hả? Cô ấy nói là muốn tính sổ với anh ta, nhưng anh ta có đắc tội với cô ấy đâu? Hôm qua mới nhắc tới cô ấy thì hôm nay cô ấy đã xuất hiện ở đây rồi, đúng là thiêng thật đấy!
"Là Tiểu Lâm, cô ấy tới rồi".
Tây Môn Kiếm quay lại nói với chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.
Thấy anh ta nói là Tiểu Lâm, Dạ Ảnh và Dạ Phong thò đầu ra xem, trong lòng cũng hết sức nghi ngờ: "Tây Môn, anh không nhìn nhầm đấy chứ?"
Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Ảnh, Tây Môn Kiếm gật đầu, nhỏ giọng nói: "Không thể nhầm được, những người đằng sau cô ấy cũng là các anh em tử sĩ.
Nhưng sao chúng ta không nhận được tin tức gì vậy? Cậu chủ có biết không?"
"Không thấy cậu chủ nói tới, hay là để tôi gửi tin nhắn cho cậu chủ? Không có cậu ấy thì chúng ta không quản được ma nữ này đâu!", Dạ Ảnh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Mau báo cho cậu chủ đi!"
"Tây Môn, các anh biết cô gái đó à?", Bạch Vỹ nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng không khó để nhận ra rằng ba người Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh và Dạ Phong đều rất kiêng dè cô gái bên dưới.
"Biết, cô ấy là..."
"Tây Môn Kiếm, anh đang thì thầm to nhỏ gì ở trên đó hả? Anh mà còn không xuống là tôi sẽ khiến anh nằm cả đời luôn đấy!"
Tây Môn Kiếm đang định giải thích cho Bạch Vỹ thì giọng nói tức giận của Tiểu Lâm lại vọng tới, sát khí ấy khiến anh co rúm người lại.
Tiểu Lâm đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Tai cô ấy rất thính, ở cái nơi ầm ĩ như thế này mà cũng nghe thấy tiếng trò chuyện của đám Tây Môn Kiếm trên tầng hai.
Các anh em trong Thanh Long Đường bất giác lùi về sau mấy bước khi cảm nhận được sát khí của Tiểu Lâm, ngay cả Hồ Ngạn Hạo cũng không ngoại lệ, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa.
Sát khí này thật khủng khiếp, còn hơn cả Huyết Lang nữa! Rốt cuộc cô gái này là ai, vì sao Tây Môn lại quen biết với cao thủ như thế.
Tiểu Lâm chống nạnh, nhìn chằm chằm vào cầu thang.
Thấy đám Tây Môn Kiếm xuống dưới, các anh em lập tức nhường đường.
"Tiểu Lâm, sao cô lại tới đây? Cậu chủ có biết không?"
Tây Môn Kiếm còn sợ Tiểu Lâm hơn cả Đông Phương Hạ, thủ đoạn của ma nữ này mới thực sự là độc ác! Đi tới trước mặt Tiểu Lâm, Tây Môn Kiếm không hỏi chuyện gì khác, mà là nhắc tới Đông Phương Hạ đầu tiên.
Tiểu Lâm đảo mắt, nhìn lên tầng hai rồi nói: "Sư huynh tôi không có ở đây à?"
"Ngạn Hạo, cô ấy là người một nhà, bảo các anh em giải tán đi", Tây Môn Kiếm nói với Hồ Ngạn Hạo, sau đó mới nói với Tiểu Lâm: "Lên trên rồi nói".
Tiểu Lâm nhìn ngó xung quanh: "Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Sư huynh của tôi không ở đây sao?", Tiểu Lâm cũng lo lắng vì tới đây mà không nói trước với sư huynh.
Tây Môn Kiếm đi lên tầng năm, cũng không dám nói là Đông Phương Hạ không ở đây, nếu không thì ma nữ này sẽ tra tấn anh ta mất, chỉ nói: "Cậu chủ đang nghỉ ngơi".
Một thằng đàn ông như Tây Môn Kiếm nói dối mà không hề đỏ mặt, còn là lừa gạt một cô gái nữa.
Vốn dĩ Tiểu Lâm tới là để tính số với anh ta, nếu biết anh ta lừa mình thì không biết sẽ đánh anh ta thế nào đây.
Tây Môn Kiếm cũng hết cách rồi, hiện giờ mà không làm thế, chắc chắn Tiểu Lâm sẽ kiếm chuyện với anh ta, anh ta không dám chọc vào ma nữ này..
Danh Sách Chương: